Thứ Ba, 9 tháng 1, 2024

107-CÁCH NGỒI CHƠI CỦA NGƯỜI TU

 

107-CÁCH NGỒI CHƠI CỦA NGƯỜI TU

(40:20) Tu sinh Thiện Tâm: Con thấy nếu nhiếp tâm trong một phút, xong rồi con nghỉ tiếp đó một phút tiếp con dồn sức vô thì cái đó thì nó được lắm. Cái điều con thấy hôm con tập thử làm một phút xong sau đó con xả ra. Con vẫn giữ nó không có niệm, con tiếp tục nữa thì con thấy khoảng cỡ năm phút nữa thì được.

Trưởng lão: Thì không được. Cái đó mình còn tu, mình giữ không niệm là còn tu đó con. Không được. Cho nên vì vậy mình không giữ, mình xả ra. Hồi đó mình tu một phút rồi, xả ra nghỉ. Nghỉ thì mình ở trên Tứ Chánh Cần. Nói mình trên Tứ Chánh Cần, thật sự ra mình ở trên giới luật đức hạnh để xả tâm, chứ không phải như người tu Tứ Chánh Cần. Nhưng mà nó giống như Tứ Chánh Cần, ngăn ác diệt ác, sinh thiện tăng trưởng thiện vậy. Đó, thì con như là mình xả ra.

Bây giờ Thầy tu một phút rồi phải không? Thầy xả ra, ngồi chơi. Thầy ngồi chơi có nghĩa là không phải ngồi chơi như cái người bình thường ngoài đời. Mà ngồi chơi đây là không có tu tập gì hết, nhưng mà có niệm là xả. Cũng như bây giờ con là người tu rồi, con không có tu gì hết, mà ai chửi, ai mắng con, con không giận. Ít ra đầu óc con, con phải nghĩ, con phải tư duy, con phải quán chứ. Cho nên cái tâm con nó không giận phiền não ai hết, con hiểu không? Đó là xả tâm, con biết.

Cho nên cái nghỉ, cái ngồi chơi của một người tu nó không phải là cái ngồi chơi của cái người mà lao động, của cái người làm việc mà họ nghỉ. Nó khác. Ngồi chơi của cái người tu là ngồi, chứ sự thật ra là họ đang ở trong cái trạng thái bất động của họ mà không giữ trạng thái bất động. (Dạ)

Là vì nó sẽ còn cái niệm này, còn niệm kia, nó còn những ác pháp xung quanh nó tác động vào thân tâm của nó. Nhưng mà nó có cái đạo đức, nó có cái tri kiến giải thoát. Nó dùng cái đó để nó xả được tất cả những cái niệm. Nó ngồi chơi chứ cái tri kiến của nó luôn luôn làm việc.

Tu sinh Thiện Tâm: Dạ, giống người xả tâm.

Trưởng lão: Để xả tâm thôi.

Tu sinh Thiện Tâm: Nếu mà tu có một phút như vậy thì nó dễ quá hả Thầy?

Trưởng lão: Thì Thầy đã cho một phút mà. Nó dễ vậy đó mới là leo lên thang lên, mà nhiều quá thì mới chết. Coi nó thường quá thì mới tiêu.

Tu sinh Thiện Tâm: Chứ con tưởng đâu là tu một phút xong rồi con xả ra, xong bắt đầu nghỉ một xíu xong rồi lại tu một phút nữa, phút nữa, làm tiếp trong ba mươi phút vậy đó chứ Thầy?

Trưởng lão: À đâu phải. Bây giờ thí dụ như Thầy nói như thế này nè, con lưu ý phải không. Bây giờ con tu một phút, rồi xả ra là con giữ cái tâm bất động của con. Mà không phải bất động theo kiểu Tứ Niệm Xứ, mà cũng không phải theo kiểu Tứ Chánh Cần, mà xả ra tâm ngồi chơi để có niệm gì thì xả ra.

Rồi sau đó trong một cái phút mà con kế tiếp con tu lại đó, một phút xả nghỉ đó, là chỉ có dùng cái tri kiến của mình. Nó có cái gì thì xả mà không có thì nó yên lặng. Chứ không phải là kiềm kiềm nó không có niệm để rồi vô tu nữa thì nó yếu lắm, nó không được. Cho nên vì vậy xả chơi, ngồi chơi. Nhưng mà cái tri kiến của con nó tự nó, nó làm việc như một cái người mà tu. Có gì là tự nó, nó thấy để mà xả, nó không để chướng ngại trong tâm nó nữa thôi, thì gọi là ngồi chơi.

Cái danh từ ngồi chơi, mấy con khó hiểu cái từ ngồi chơi rồi, phải không? Mấy con hiểu cái chỗ từ ngồi chơi nó. Ngồi chơi mà ngồi chơi theo kiểu người tu, chứ không phải ngồi chơi theo kiểu người đời, thấy không? Cho nên vì vậy đó mà nó có những cái gì đó, thì cái tâm, cái tri kiến của các con nó hiểu về cái giới luật đức hạnh đó, thì nó xả hết những cái niệm đó, nó đem lại cái sự bình an cho các con. Nhưng mà không phải là con ngồi con giữ cái tâm bất động, thì đó coi như là ngồi chơi. Rồi bây giờ đó mới trở lại đúng là nhiếp tâm cho kỹ một phút thứ hai. Rồi bắt đầu mới xả nghỉ một phút nữa, rồi nhiếp lại một phút thứ ba. Cứ như vậy đó mà tu thôi.

Mà thậm chí như Thầy còn dặn mấy con. Nếu một phút mà xả ra rồi mà vô tu, mà có khi còn có niệm khởi đó, thì bắt đầu đó mình nghỉ hai phút. Nghỉ hai phút rồi vô tu lại một phút, thì như vậy là mình nghỉ nhiều hơn tu, mà cũng đúng ba mươi phút thôi. Các con hiểu chưa? Bởi vậy, cái ngôn ngữ nói thì Thầy muốn nói làm sao mấy con hiểu được Thầy thì nó khó thiệt.

(44:08) Tu sinh Thiện Tâm: Nếu cái cách này thì con thấy nó cũng dễ chứ không khó đâu. Nó có cái khoảng thời gian để mà nó giải tỏa những cái niệm mà nó xẹt vô đó, nó chuẩn bị đó thì mình giải. Xong cái nó hết rồi, bắt đầu nó yên lặng rồi bắt đầu tiếp tục mình nhiếp tâm nữa thì nó lại dễ.

Trưởng lão: Thì như đó, nó vậy. Làm sao mà nó có cái chỗ nghỉ. Chứ không khéo rồi mình nghỉ mà lại tu đó thì chết rồi. Lát nữa vô nhiếp hơi thở nữa, “Trời ơi! Kiểu này chắc ráng lắm là năm phút hết sức, chứ còn nữa chắc không nổi”. Bởi vì nói nghỉ chứ mà tu, chứ không phải nghỉ. Còn cái này người ta nghỉ, thật sự người ta nghỉ, nhưng mà nói tu thì nó không đúng.

Bởi vì cái người tu thì nó phải có cái phương pháp của nó để nó ngăn, nó diệt ác pháp xung quanh nó, nó không để cho tác động được thân tâm nó. Cho nên nó ngồi chơi mà nó được giải thoát. Còn bây giờ mấy con ngồi chơi, chứ nó có sự giải thoát trong con. Chứ nó đâu giống ông nông dân kia, ai lại chửi ông coi, ông đánh người ta liền, chứ ở đó ông nhịn. Còn mấy con ai chửi chửi, chứ mấy con không có giận ai nữa hết đó. Mà mấy con ngồi chơi, chứ mấy con có tu gì đâu? Có phải mấy con khác không? Đâu có giống người ta được.

Cái tri kiến của mấy con đã rèn luyện, nó là cái tri kiến giải thoát. Cho nên mấy con ngồi chơi, chứ sự thật ra cái tri kiến đó nó bảo vệ mấy con nó giải thoát. Thấy không? Cho nên vì vậy mà bây giờ tôi không tu cái pháp hơi thở nữa thì tôi ngồi chơi. Mà tôi ngồi chơi đâu kiểu giống ông nông dân được. Tôi ngồi chơi kiểu người tu. Có hiểu được Thầy như vậy thì mấy con tu mới dễ. Còn không hiểu mấy con ngồi chơi, mấy con xả láng ra thôi rồi rồi. Không ấy lấy bàn cờ tướng mình ngồi đánh một hơi rồi mình vô tu lại. Thì thôi cái kiểu đó thôi không được rồi.

Tu sinh Thiện Tâm: Con hiểu là như thế này. Có nghĩa là đầu tiên đó là tụi con cái niệm nó còn nhiều quá thì cái thời gian tu thì ít nhưng thời gian nghỉ thì nhiều. Sau đó cái bắt đầu nó quen quen rồi là cái thời gian nghỉ nó giảm lại đi.

Trưởng lão: Đúng vậy.

Tu sinh Thiện Tâm: Sau đó cái nó quen lần thì thời gian nghỉ không còn giả sử vậy đó. Tức là cái thời gian kia nó sẽ tăng lên, tức là cái niệm nó ít lần ít lần đó, thì cái thời gian nghỉ nó cũng sẽ giảm bớt đi.

Trưởng lão: Đúng vậy đó con. Rồi bắt đầu về, rồi thực hiện cho nó đàng hoàng, trình lại Thầy chứ không khéo còn sai đó. Nói là được đó, chứ mà vô rồi cái nghiệp lòi cái mặt nó ra.

Tu sinh Thiện Tâm: Mới có một phút mà chưa gì hết mà Thầy.

Trưởng lão: Thôi rồi, ráng về tu tập hơi thở nghe.

Thầy Minh Phước, con. Lên trình Thầy.

HẾT BĂNG


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

664- KINH ĐỊA TẠNG

  664- KINH ĐỊA TẠNG (01:23:39)  Phật tử  7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc ...