Thứ Tư, 10 tháng 1, 2024

146-THƯA HỎI VỀ HIỆN TƯỢNG TƯỞNG

 

146-THƯA HỎI VỀ HIỆN TƯỢNG TƯỞNG

(52:17) Phật tử 8: Dạ, thưa Thầy cho con hỏi. Con có ngồi thiền đó Thầy, nhưng mà khi ngồi thiền nó vọng tưởng chấm dứt hết, thì khi đó con thấy cái thân của con nó trống rỗng, giống như cái bao da thôi bên trong không có, giống như không khí, hoặc là con thấy cái thân con như nước, hoặc là con thấy một cái khoảng không nào đó. Dạ Thầy từ bi chỉ cho con biết là giữa cái quán, cái tưởng nó xảy ra nó đúng hay là nó sai? Bởi vì con không có Thầy dạy.

Trưởng lão: Sai con, không có người dạy. Con thấy có hiện tượng, cái hiện tượng mà con cảm nhận đều là bị tưởng hết đó con, con lọt trong tưởng nó mới thấy.

Phật tử 8: Cái quán và cái tưởng. Con xin bạch Thầy, mình muốn những cái vọng tưởng, cái quán không, quán không để đừng có ý tưởng.

Trưởng lão: Bởi vì con ức chế ý tưởng bằng cái quán không đó, cho nên ý tưởng không nên diệt nó con. Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp mà. Con diệt cái ý tức là con lọt vào trong Không rồi. Mà Không thì Không tưởng rồi, từ đó cái tưởng nó sẽ lưu xuất ở trong cái Không của con. Cho nên nó nguy hiểm lắm.

Phật tử 8: Kinh Kim Cang nói câu là:

“Nhất thiết hữu vi pháp,

Như bào, ảnh, mộng, huyễn.

Như lộ diệc như điện

Ưng tác như thị quán”.

Mà con tu theo câu đó.

Trưởng lão: Đúng rồi, con dựa vào kinh Kim Cang Bát Nhã mà con tu.

Phật tử 8: Cho nên con cho cái ý tưởng khởi lên là ảo ảnh, là mộng huyễn. Và cứ khởi lên là con cho là ảo ảnh, mộng huyễn, dần dần nó lắng, nó lắng từ từ rồi tới lúc con thấy nó một khoảng Không. Mà bây giờ con không biết đó là do cái tưởng hay là do cái tâm trạng nào?

(53:43) Trưởng lão: Tức là dùng cái pháp của kinh Kim Cang là cái Không tưởng của nó, cho nên con đi vào cái Không tưởng của kinh Kim Cang. Kinh Kim Cang đó là cái kinh để mà nó chứng minh cho cái thiền Đông Độ, cho nên thường thường người dạy thiền Đông Độ lấy kinh Kim Cang, đây là kinh Kim Cang Phật dạy. Nhưng không ngờ là các Tổ thiền Đông Độ viết kinh Kim Cang, chứ đức Phật không có dạy kinh Kim Cang.

Phật tử 8: Như vậy thưa Thầy, là bây giờ khi mà con ngồi thiền lắng đọng hết thì nó sẽ có cái hiện tượng tưởng xảy ra, như vậy cái hiện tượng xảy ra cái tưởng không đúng?

Trưởng lão: Không đúng con.

Phật tử 8: Cái tâm trạng.

Trưởng lão: Bởi vì mình tu theo đạo Phật là nó phải có cái sức làm chủ bốn cái sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết. Còn cái này nó không có, mà nó hiện ra những cái hiện tượng đó con thấy có lợi ích gì cho bản thân con? Khi mà con sống bình thường như vầy, có một người chửi con con có tức giận con không làm sao được. Mà hễ mà nếu con cố gắng con ức chế con lọt trong tưởng thì nó không giận, nhưng mà con lại lọt trong Không tưởng.

Cho nên vì vậy, đó là cái phương pháp tu mà không cụ thể thực tế cho cái bản thân của mình (để) làm chủ sanh, già, bệnh, chết. Nó không trực tiếp qua làm chủ cái sanh, già, bệnh, chết. Mà nó hiện tượng tưởng như vậy, rồi con không ngờ nếu mà con nỗ lực con tu một thời gian sau con rối loạn thần kinh con sẽ trở thành người điên. Con nghe người ta tu Thiền Đông Độ điên không? Nó bị tẩu hỏa nhập ma đó.

Phật tử 8: Con xin cảm ơn Thầy. Nhưng mà con vẫn không hiểu là, bởi vì khi mà dứt niệm thì đương nhiên là nó phải có một cái khoảng không?

Trưởng lão: Phải có cái khoảng không của nó, mà từ cái chỗ khoảng không đó nó mới cảm nhận được những cái hiện tượng tưởng của nó xuất hiện

Phật tử 8: Dạ.

Trưởng lão: Nó không phải không ngơ luôn đâu.

Phật tử 8: Dạ có một sự cảm nhận, một trạng thái. Nhưng mà cái đó là không có sai hả Thầy?

Trưởng lão: Không sai con.

Phật tử 8: Dạ. Con xin cảm ơn.

(55:35) Trưởng lão: Khổ! Tại vì mình tu hành thì mình muốn tìm cái tu hành để được giải thoát, nhưng mà khi mà sai pháp thì mình bị lọt vào một cái trạng thái khác mà không biết vùng vẫy đi ra được, rất khổ mấy con. Giống như Thầy nói ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường hiện giờ đang để lại nhục thân ở chùa Đậu. Ai cũng thấy ngài thiền định, nhưng mà không ngờ ngài lọt trong Không tưởng mà ngài không còn biết cách ngài đi ra.

Bởi vì Định Như Ý Túc mà, mình muốn vô định là do ý mình muốn vô chứ không thể mà ngồi thiền định mà vô thiền định được. Mình muốn vô cái định nào nó vô, muốn vô Không Vô Biên Xứ thì ra lệnh nó vô, và đồng thời muốn ra thì từ đó phải ra. Các con hãy đọc lại cái kinh mà chỗ đức Phật nhập Niết Bàn. Nhập Sơ Thiền thì đức Phật ra lệnh cho nó vô Sơ Thiền, rồi từ ở trong Sơ Thiền, cái trạng thái Sơ Thiền đức Phật ra lệnh “xuất Sơ thiền” rồi mới nhập Nhị thiền, rồi xuất Nhị Thiền rồi mới nhập Tam Thiền, xuất Tam Thiền rồi mới nhập Tứ Thiền. Các con thấy rất rõ.

Tới giờ ăn cơm rồi hả con?

Các con thấy cái chỗ nội lực của Như Ý Túc đó, mà Định Như Ý Túc nó mới có vô thiền định được. Còn bây giờ khi không mà con ngồi thiền định thì lỡ kẹt trong đó con lấy gì con ra? Mà bây giờ nó ở trong Không hoài đó, mà giờ không biết làm sao ra đây? Nó cứ thấy cái trạng thái Không, thôi cứ ngồi hoài hoài cái nó chết luôn

Phật tử 8: Thưa Thầy vậy là cái trạng thái với cái tưởng khác?

Trưởng lão: Khác nhau con

Phật tử 8: Dạ, bởi vì có những lúc ngồi thiền nó sẽ phát sinh ra cái trạng thái, khi dứt vọng tưởng.

Trưởng lão: Thì nó sẽ phát sinh ra trạng thái.

Phật tử 8: Nó là cái tưởng?

Trưởng lão: Nó là cái trạng thái, rồi bắt đầu từ cái trạng thái mà nó xuất hiện ra đó, bắt đầu nó tìm theo 18 cái loại tưởng chứ không phải một cái loại tưởng, nó xuất hiện lần lượt các cái tưởng đó ra. Bởi vì nó thay đổi mình nó không còn ở trong thân rồi, nó mới có cái trạng thái nó hiện ra cái trạng thái, rồi từ cái trạng thái đó nó mới xuất hiện 18 cái loại tưởng kế tiếp, nó chưa kéo dài lâu, chứ nó kéo dài lâu nó xuất hiện. Thôi bây giờ Thầy tới giờ ăn cơm. Mấy con ở lại ăn cơm con, Thầy trở về thất Thầy thọ trai mấy con.

Phật tử 9: Dạ thưa Thầy, xin sách cho Phật tử tu học ở Sài Gòn tu học…​.

Trưởng lão: Còn chứ con, Thầy sẽ nói cô Út sẽ cho mấy con. Cho mấy con mỗi người một cuốn. Rồi Thầy ra con.

HẾT BĂNG


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

664- KINH ĐỊA TẠNG

  664- KINH ĐỊA TẠNG (01:23:39)  Phật tử  7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc ...