148-DÙNG PHÁP NHƯ LÝ TÁC Ý XẢ TRẠNG THÁI TƯỞNG
(02:21) Liễu
Tâm Hạnh: Sao mà con ngồi, con ngồi thiền thường thường con ngồi 30
phút thôi, con nghe lời Thầy con ngồi thiền 30 phút, con cũng ăn một bữa giống
như Thầy dạy đó. Thì lúc đầu thì con thấy đói, nhưng bây giờ thì con quen rồi.
Trưởng
Lão: Nó quen rồi
đó.
Liễu Tâm
Hạnh: Có cái ngủ
thì con cũng ba hồi lắm, có khi con dậy 2 giờ con đã dậy rồi, mà có khi thì tới
3 giờ con chưa dậy, con cũng không biết con sao nữa. Đó là con ngủ là con hay bị,
rồi cái đó rồi trong, có lúc con ngồi thiền Thầy biết không, tự nhiên cái con bị,
giống như là con bị bay lên cao luôn.
Trưởng
Lão: Nó bị tưởng
đó.
Liễu Tâm
Hạnh: Dạ, cái tự
nhiên con bay xa quá, cái con sợ quá, con không biết làm sao. Lúc đó con kiềm
cũng giống như con đi máy bay con hơn nữa, con sợ quá lúc đó con không làm chủ
được, con không biết là cái cách đó thì Thầy chỉ cho con?
Trưởng
Lão: Nói chung
là Thầy sẽ chỉ cho cách thức để cho mình làm chủ được con, bị vì mình đi vào
con đường của đạo Phật có cái phương pháp Như Lý Tác Ý đó, đó là mình dùng cái
ý thức của mình làm chủ điều khiển cả thân và tâm mình, làm chủ được sự sống chết
của mình hoàn toàn là ý thức con.
Cho nên Tứ
Như Ý Túc, tức là bốn cái thần lực như thần đó. Tứ Thần Túc đó, tức là bốn cái
lực như thần đó đều là hoàn toàn bằng ý thức của mình không đó con.
Cho nên
trong khi mà tâm bất động, thanh thản rồi đó, thì lúc bấy giờ đó nó từ ở trên
cái thời gian nó đúng là 7 ngày đêm mà nó bất động vậy đó, thì nó đủ bốn cái Tứ
Thần Túc. Mà bốn cái Tứ Thần Túc đó là Tứ Như Ý Túc, nó như ý của mình, ý của
mình muốn, muốn cái gì là nó làm cái nấy hết đó con.
Cho nên nó
phải có luyện có cái thần lực như vậy đó, thần lực như vậy mấy con. Cho nên vì
vậy mà mình tu lần lượt rồi mình sẽ được, nó sẽ đạt, nó không có khó khăn nhiêu
đâu. Coi vậy chứ nó cũng dễ, khó vì chịu cực, chịu khó. Phải không?
Liễu Tâm
Hạnh: Con tập….
Trưởng Lão: Phải xả được cái tưởng mà nó
bay bay đó con, phải xả được cái tưởng, tác ý cho tưởng xả ra…
Liễu Tâm
Hạnh: Con không
biết sao con bị cái đó. Mà nó nhanh lắm, con cũng không làm chủ được. Khi con mới
vô con ngồi được khoảng 5 phút thôi nó bị như vậy, mà nhanh lắm con nghĩ là hơn
đi máy bay nữa Thầy, hơn luôn đó, con nghĩ là nó hơn máy bay.
(04:31) Trưởng
Lão: Cho nên khi mà nó hiện tượng, nó có những cái điều đó thì con nên
tác ý con, xả liền con đừng có để, để rồi nó sẽ quen.
Liễu Tâm
Hạnh: Con thấy
nó làm con nhanh quá, con không chụp kịp luôn… Con nói ủa sao kỳ, tự nhiên đưa
con hỏng luôn, hỏng lên luôn, con sợ quá, cái con xả luôn. Từ đó tới giờ là con
không có mà ngồi cố ngồi đâu con cũng như là thấy là…
Trưởng
Lão: Mình phải,
khi mà hôn trầm thùy miên thì mình tập đi Chánh Niệm Tỉnh Giác con, mà cái sự
thật ra thì trong cái giới luật, đức hạnh của Phật thì cái phương pháp mà Chánh
Niệm Tỉnh Giác là cái phương pháp nó tỉnh trong tất cả các hành động đi, đứng,
nằm, ngồi, làm tất cả mọi công việc đều tỉnh, đều biết được cái hành động mình
đang làm, hay hoặc là muốn nói một cái điều gì, nó đều tỉnh để khi mình nói ra
đều mình có sự tư duy, suy nghĩ rồi mình mới nói, thì cái điều đó là cái sự
Chánh Niệm Tỉnh Giác.
Mà tỉnh giác
tức là cái đức cẩn thận chứ không có gì. Có Chánh Niệm Tỉnh Giác mấy con mới cẩn
thận, chứ mấy con bây giờ nói: “Tui cẩn thận”, sự thật ra mấy con không có cẩn
thận, mấy con cẩn thận có chút là mấy con quên, không có nhớ.
Còn cái
Chánh Niệm Tỉnh Giác người ta tỉnh hoài, tất cả từ cái hành động này người ta
chuyển qua hành động khác người ta đều biết.
Cho nên mấy
con phải tập cái phương pháp này thì mới là đức cẩn thận, nó cẩn thận là đây ra
ngoài kia mấy con không đạp đá, không đạp miểng chai, không đạp gai, không đạp
gốc, thì nó đâu có đau. Còn mấy con thiếu cẩn thận là mấy con đạp đó, các con
thấy chưa? Bởi vì cái tai nạn giao thông mà xảy ra cũng đều do là thiếu cẩn thận
đó.
(06:12) Liễu
Tâm Hạnh: Dạ vâng, con về đây con cũng thiếu. Cái xe của ông đó bỏ cái
gác chân đó Thầy, bỏ lên chân con khi con mang con ngủ luôn, rồi bay về Trảng
Bàng luôn.
Trưởng
Lão: Con thấy
đó là thiếu Đức cẩn thận đó. Mà tất cả mọi người đều tập Chánh Niệm Tỉnh Giác hết
thì sẽ có Đức cẩn thận, bởi vì người ta tỉnh giác là người ta tỉnh trong từng
cái hành động người ta, người ta làm cái gì ngay đó liền người ta tỉnh, mà tỉnh
tức là cẩn thận đó con.
Liễu Tâm
Hạnh: Mà con
không biết sao là con hễ con tập pháp môn Thầy là con thấy con không có đau,
lúc đó bị con cũng đau mà con thấy con cũng không có đau, không đau nhiều. Con
thấy có làm như con có một cái cứng rắn nó sao đó con không đau.
Trưởng
Lão: Có cái nghị
lực.
Liễu Tâm
Hạnh: Con không
thấy đau nữa, lúc đó con cũng vững vàng, con le lưỡi nói trời ơi! Bị như vậy mà
không có chịu đi may mà tại sao về tới trên này mới may, từ củ chi mà về đây mới
may. Cái con nói tại vì Thầy biểu…(không nghe rõ) rồi con mới đi vô trong đó
con đem xe con con gởi, con vừa về tới đây cái chú kia chở con vô trong đó may.
Trưởng
Lão: Cũng là
cái nhân quả, nó tới cái hồi đó không tránh khỏi, nhưng mà điều kiện là mình phải
tập…
Liễu Tâm
Hạnh:… (không nghe
rõ). Khi mà chuyện nó tới thì con phải bình tĩnh để mà xả đó, coi như không làm
chủ được.
Trưởng
Lão: Nó thiếu
cái định tĩnh đó con, cái sức định nó không có, cho nên nó mất sức tự chủ.
Liễu Tâm
Hạnh: …(không
nghe rõ).

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét