Thứ Tư, 10 tháng 1, 2024

138- GIẢI ĐÁP VỀ TƯỞNG UẨN

 

138- GIẢI ĐÁP VỀ TƯỞNG UẨN

Phật tử nữ: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi (…​), thật ra thì con nghe các bạn hữu nói, là cái tưởng, cái mơ là cái tưởng. Nhưng con Không Tưởng, nhưng lại cứ đến. Thí dụ như buổi mà chúng con được (…​) Thầy ngày hôm nay. Tối qua sự tình thế này, tối qua tự dưng con lại nhìn thấy toàn (…​). Đây là con nói thật, con có đi ngủ đâu.

Trưởng lão: Thầy biết.

Phật tử: Chưa ngủ mà con đã nhìn thấy như thế. Nhưng xong rồi con lại nghĩ rằng, ngày mai có một cái đoàn nào về chùa, thì nó lại như thế. Thế nhưng mà đến sáng hôm nay, mãi sáng thì đến chín giờ thì gọi về, thì bác Thanh Nguyên mới bảo là, cô có đi gặp Thầy không, nói Thầy đâu mà gặp. Thầy tận trong ấy, thì bao giờ mình có tiền mình đi vào để gặp Thầy. Mới bảo là, đi về thăm viện. Ừ, thế bác đi bác cho con đi với. Thế thì con cám ơn Thầy, đấy có phải cái tưởng của con không? Tại sao con có…​

Trưởng lão: À Thầy sẽ trả lời cho con biết cái tưởng của con ở đâu?

Phật tử nữ: Dạ, con biết như thế này, tức là con không suy nghĩ gì là bao giờ con gặp được Thầy cả. Bởi vì thực là con rất nghèo, con không có tiền đi, làm bữa, có bữa không, như vậy là nghèo lắm, con làm gì có tiền để con cho được các Thầy?

Trưởng lão: Đúng rồi! Thầy biết mà.

Phật tử nữ: Cho nên là các đạo hữu bảo có đi không, con bảo không. Tao đi từ ngoài nhà vào đến chùa Đông Trang có mười nghìn cũng còn khó khăn, đi từ đây vào trong mất bao nhiêu tiền, lấy đâu ra tiền tao đi. Mà nói thật ra, tức là cái duyên con chỉ tu được đến đây thôi, chứ cao hơn nữa thì con không có.

Trưởng lão: Không đủ sức, không có tiền đi.

Phật tử nữ: Như vậy sao hồi tối hôm qua thì con mà nói cho các Thầy ở đây với cái vị đây thì các cô đều nói rằng là đấy là cái tưởng, chứ không đúng thật, mơ không đúng. Thế tại sao hôm nay con được gặp Thầy mà tối hôm qua con lại mơ được.

(1:02:09) Trưởng lão: Họ nói con tưởng là đúng, nhưng họ không giải thích tưởng được. Nghĩa là tưởng nó có hai phần. Một cái phần là ý thức tưởng, con ngồi con tưởng cái này, tưởng cái kia, đó là ý thức, con hiểu không?

Phật tử nữ: Dạ.

Trưởng lão: À cái đó là ý thức tưởng. Con không hiểu tại sao tôi không có tưởng mà tôi thấy, tôi đâu tưởng cái đó đâu, nhưng mà tại sao tôi thấy. Ờ đó thì ý thức con tưởng, thì đó gọi là ý thức. Còn cái này con không có tưởng, con không có dùng ý thức. Ý thức là cái hiện giờ con biết, con nói chuyện với Thầy, con ngồi đây con nghĩ tưởng hào quang ánh sáng hay là chư Phật, con đâu có tưởng cái đó đâu? Nhưng mà tại sao con thấy, con hiểu cái chỗ mà con thấy, đó là cái tưởng gì con biết không?

Phật tử nữ: Con không biết?

Trưởng lão: Đó là tưởng uẩn, chứ không phải là tưởng.

Phật tử nữ: Tưởng gì ạ.

Trưởng lão: Tưởng uẩn?

Phật tử nam: Tưởng uẩn năm uẩn.

Trưởng lão: Tưởng uẩn ở trong thân con nó có cái đó. Còn cái ý thức tưởng của con, con ngồi đây con tưởng. Ờ bây giờ con ngồi đây con tưởng, tưởng ổ bánh mì nhồi thịt ngon quá, đó là con tưởng. Ở trước mặt con thì không có ổ bánh mì, nhưng mà con tưởng, con hiểu không? Con tưởng cái món ăn đó, món ăn gì. Bây giờ bánh xôi nước, bánh xôi nước con tưởng ra nhưng trước mặt con không thấy, nhưng mà con tưởng. Cái đó là ý thức tưởng. Con hiểu không? Ở đó là ý thức tưởng. Còn cái tưởng này nó không cần ý thức của con đâu, nó không cần ý thức của con đâu, ý thức của con dừng là nó hoạt động đó.

Cho nên con thấy mấy người điên họ không biết cái gì hết hà, mà họ nói, đó mấy người mà lên đồng nhập cốt đó là tưởng đó, cái ý thức họ dừng. Còn cái tưởng này nó báo cho con biết, là tại vì cái tâm thành, cái tâm của con tha thứ, cái tâm mà thực hiện cái lòng tốt của con tâm thanh tịnh đó, tức lòng thương yêu của con. Con thấy người ta cắt cô con gà, con đọc Thần chú vãng sanh đó, Thần chú vãng sanh để mà con gà được siêu sanh Cực Lạc. Con thấy ai giết con vật làm cái gì đó, con thấy cái ao người ta tát cạn, mọi vật nó khô đi, nó chết con thương ghê quá, con đọc chú vãng sanh để cầu cho nó được sanh làm người hoặc là lên cõi Cực Lạc, đó là cái lòng thương yêu. Chính là cái chỗ đó mà cái tưởng của con nó báo cho con biết, con hiểu không? Cái tưởng uẩn, con hiểu chỗ đó? Nghĩa là cái thân của con đó, nó có sắc uẩn, mà nó có sắc uẩn thì nó có sắc thức. Còn cái tưởng uẩn thì nó có tưởng thức. Con hiểu không? Ở đây nó báo mộng cho con ngày mai xe đụng, nó báo trước cho con biết, đó là tưởng uẩn.

(01:04:35) Con có nghe cô Bích Hằng không? Cái người mà đi tìm hài cốt không? Họ có dùng ý thức họ nhìn được đất họ biết xương ở dưới không? Thế mà cái tưởng nó đã thấy được chỗ này là có hài cốt chiến sĩ nằm đây, đào lên đi, bao thước thì có bộ xương ở dưới, con làm được chưa? Chưa, tức là tưởng của con chưa hoạt động nhiều, mai mốt lên đồng nhập cốt (…​) có gì đâu. Con có nghe người ta lên đồng nhập cốt không, họ nói hầu đồng đó. Đó, đó là mấy người đó bị tưởng đó, tưởng nó hoạt động đó. Cho nên mấy cô này mà nói tưởng đó là nói cái tưởng đó, chứ không phải nói con ý thức tưởng. Cho nên con nói đâu có tưởng mà sao lại có, phải không?

Phật tử nữ: Bach Thầy! Con mới cãi mấy cô đó.

Trưởng lão: Ờ, phải cãi chứ. Bởi vì tôi có ý thức tưởng, tôi có ngồi tôi tưởng.

Phật tử nữ: Như ngày hôm qua con thấy, Ngài ngồi trên ngai mà như vậy là hào quang của Thánh như vậy, con nghĩ là ngày hôm nay, chùa Đông Trang sẽ có một đoàn nào đó nhà tu đến. Con nghĩ là thừa Bát Quan Trai khổ thì chắc có một đoàn nào đó đến để mà hỗ trợ cho…​

Trưởng lão: Đúng quá mà.

Phật tử nữ: Không, nhưng cái đó thì sáng hôm nay con mới nghĩ, nhưng tối hôm qua con đi ngủ thì con không nghĩ gì cả nhưng tại sao con lại thấy. Thì đúng là con, giả sử như con bảo bác Vệ lúc nãy, thì bác bảo đấy là cô tưởng. Hay là hỏi các cô đây các cô còn bảo đấy là cô tưởng, nhưng mà con Không Tưởng. Thế mà con bạch Thầy như thế này nữa ạ, nhưng mà hôm nay nhân duyên nay con được gặp thì con cứ bạch, cái gì không hiểu con bạch, thế mà các cô cứ bảo là con tưởng.

Thí dụ như trong con ở nhà hay ở trong đất nước nào, người thân nhà con, cách có khi hằng hơn 300 km, hoặc là có những vị sư mà con đã từng gặp mà họ yêu thương con, nhưng mà các Thầy hoặc là người thân của con chết đi, nhưng thì đêm hôm con mơ thì con toàn chú phóng sinh. Tức là trong mơ con không biết người ta chết, nhưng mà đêm hôm ấy, con tinh chú phóng sinh. Hoặc là những người mà rất thân quen với con, ngày hôm ấy con làm là có thể là tự dưng con bị tưởng, bị ra máu, hoặc có khi là, mặt con là tự dưng là bật ra máu. Vậy chính chỗ này thì con chưa hiểu?

Trưởng lão: Chưa hiểu?

Phật tử nữ: Vâng, mà con hỏi các cô tu cao theo Thầy ở đây các cô bảo con là tưởng. Thế thì con bảo các cô ấy là tao có tưởng gì đâu, cách xa tận đâu, tận đâu làm gì mà có tưởng. Nhưng tại sao trong đêm con ngủ con cứ chú phóng sinh. Có khi ban ngày con đi như thế này, làm thế này, nhưng trong mồm con vẫn chú phóng sinh, con không chủ định làm cái đó mà trong mồm con vẫn chú phóng sinh, vậy thì…​

Trưởng lão: Đó là tưởng rồi, con ngồi không con có biết đâu?

Phật tử nữ: Vậy thì, nhưng mà…​

(1:06:56) Trưởng lão: Con không phải ý thức tưởng, mà cái tưởng uẩn đó nó hoạt động, nó làm như vậy đó. Con thấy mấy người lên đồng, họ lúc lắc một hơi cái rồi họ nhập, kêu là tưởng, con hiểu không? Cho nên con bị sự hoạt động của tưởng. Bây giờ bình thường con nói chuyện với Thầy là ý thức, nhưng mà nó có sự thay đổi ở trong thân con nó có những hiện tượng gì đó, thì cái tưởng hoạt động rồi. Cho nên con mới thấy được điều đó, nó giao cảm, không có không gian, thời gian. Nó biết ngày mai có điều gì xảy ra, nó báo trước cho con, nó biết cách đó bao nhiêu, bao xa nó, nó không có không gian trải dài trong đó đâu. Nghĩa là con nằm ở trong nhà, con ngủ một giấc, con thức dậy con mở cửa, chứ nó biết ở ngoài hết trơn rồi, đó là cái tưởng của con. Ý thức của con thì nó không biết đâu, nó không thấy đâu. Chứ còn cái tưởng của con, con khỏi con ngăn cách nó đi, chỗ nào nó cũng biết, nó ngủ ở đây, nó nằm nó ngủ ở đây, chứ nó đi ra ngoài nó vào lại hết.

Phật tử nữ: Con bạch Thầy là như thế thì con muốn trừ đi thì con làm như nào để con trừ được những cái chuyện đó.

Trưởng lão: À đâu có trừ cái gì, tại thân con nó có vậy, chứ trừ gì, trừ cái nó chết con tiêu rồi sao. Hễ một uẩn mà tiêu thì tất cả bốn uẩn đều tiêu. Để mình sài, mình sử dụng chơi vậy thôi cũng được có gì đâu mà. Con thì con không dùng nó, bỏ tức là diệt nó đi. Ở trong người có cái hay mà không biết triển khai mà xài, không biết cái này ở đâu mà nó biết như vậy. À đâu tu rồi tôi biết, nhập định tôi biết chứ gì. Lát mà nhập là biết hà, rồi cái hay đó, sử dụng nó có gì đâu?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

664- KINH ĐỊA TẠNG

  664- KINH ĐỊA TẠNG (01:23:39)  Phật tử  7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc ...