166-KHÔNG CẦU THA LỰC
(24:25) Phật
tử: Dạ thưa Thầy con xuống đây con thọ Bát Quan Trai. Bạch Thầy con muốn, ý
con muốn vậy, con muốn sẽ tự mình tạo duyên mình để chuyển tới chuyên tu luôn
trong một thời gian ngắn được không Thầy?
Trưởng
lão: Được chứ con!
Con thấy rằng cái mình nhìn lại cái khả năng của mình đó, mình có thể phá cái
hôn trầm, thùy miên được. Mình có thể ăn ngày một bữa được. Mình có thể phá cái
hôn trầm, thùy miên bằng cái phương pháp Thân Hành Niệm được. Thì con có thể
chuyển từ cái thọ Bát Quan Trai con chuyển vào tu thẳng. Tu thẳng liền, nghĩa
là tu thẳng liền để cái thời gian của mình nó ngắn được.
Phật tử: Con muốn sẽ chuyển trong vòng thời
gian ngắn, con định vậy thôi.
Trưởng
lão: Ráng tập, ráng
tập Pháp Thân Hành Niệm đó con. Thì nó sẽ lần lượt, nó sẽ tỉnh táo lại, nó
không còn bị hôn trầm, thùy miên. Mà nó không còn hôn trầm, thùy miên thì mình
trực tiếp vào, à mình sẽ tu tập, mình xả tâm cái thì mình xong à. Phật pháp nó
thực tế lắm con, nó không dạy mình tu chứng làm Phật đâu, mà dạy mình làm chủ sự
sống chết. Nó đơn giản làm chủ bốn sự đau khổ sanh, già, bệnh, chết. Thì đức Phật
khi mà bỏ cung vàng điện ngọc đi tu thì mục đích cũng đạt được bốn sự đau khổ
đó. Thì đức Phật dạy có phương pháp, chứ đâu phải dạy mình cầu cúng mấy con.
Còn bây giờ, mình cầu cúng, đó là tại mình đi theo cái đường mê tín, không đúng
con.
Bởi vì đức
Phật nói: "Các con tự thắp đuốc lên mà đi, ta chỉ là người hướng đạo
mà thôi, chứ ta không đi thay các con được". Cho nên đức Phật đâu có cứu
mình được mấy con, không cứu được. Nhưng mà mình tại vì cái, cái ngoại đạo nó dạy
là mình cầu, cầu chư Bồ Tát, chư Phật để cứu khổ cứu nạn. Cho nên nó mới có
Quan Âm đó, quan Âm cứu khổ cứu nạn. Chứ sự thật ra mình làm ác mà ai cứu mình,
có phải không? Mình làm thiện thì tự mình làm thiện nó làm. Cũng như người ta
chửi mình mà mình bị sân, mình bảo Quan Âm phù hộ tôi đừng khổ đừng giận, ai mà
phù hộ cho được. Tại mình, tại mình làm điều, chuyện trái ý nghịch lòng người
ta mới chửi mình chứ.
Đúng là đạo
Phật nó thực tế lắm mấy con, thực tế, nó không có mơ hồ. Nhưng mà vì truyền thừa
nó bị ảnh hưởng, nó bị ảnh hưởng các cái giáo phái khác, cho nên nó phủ lên cái
giáo lý của đạo Phật đó. Cho nên vì vậy mà bây giờ chúng ta đi tìm cái đường lối
của đạo Phật rất khó. Con đọc kinh sách toàn là cứ cầu cúng, cầu siêu, cầu an.
Mà đức Phật, đức Phật khi mà tu chứng rồi, đức Phật xác định không có thế giới
siêu hình mấy con. Khi mà, trong khi mà đức Phật đi tu, thì ngoại đạo nó xây dựng
33 cõi Trời. Mà có 33 cõi Trời phải có linh hồn rồi, con hiểu không? Nhưng đức
Phật tu rồi, đức Phật nói: "33 cõi Trời chỉ là tưởng tri của mấy
ông thôi, chứ không phải là liễu tri". Cõi tưởng mình tưởng ra chứ nó
đâu phải có.
(27:30) Ông
Phật xác định là không có cõi Trời, không có linh hồn. Thân tứ đại này là Thân
Ngũ Uẩn, khi chết rồi thì hoại diệt không còn một cái gì hết. Thế mà bây giờ
chúng con, từ lâu đến giờ con người xây dựng ở trong cái thân nó có cái linh hồn,
chết cái thân chứ linh hồn không có chết, nó còn tiếp tục tái sinh luân hồi, có
phải không? Cái truyền thống nó vậy đó. Thì thế mà Đại thừa thì xây dựng nó có
cái Thần thức, còn Thiền tông thì nó có Phật tánh. Bây giờ mình chết đi chứ Phật
tánh còn, cho nên những cái đó là những cái tưởng của người ta thôi. Chứ sự thật
nó chết, nó hoại hết, chúng ta chỉ còn có từ trường tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự mà thôi. Cái này hiện giờ đó, mình ở trong cái trạng thái đó là
cái từ trường thanh thản, chứ nó đâu phải là cái linh hồn gì đâu, thấy không?
Nó thực tế lắm!
Cho nên, mấy
con đến đây nghe Thầy nói đạo Phật, đạo thực, đạo như thực mà, đạo không có nói
láo, không có tưởng! Cho nên đạo Phật rất hay. Thầy thấy không tu thôi, tu rồi,
mình làm chủ rồi, mình thấy rõ ràng mà. Bây giờ, ai chửi Thầy, Thầy đâu có giận,
đó là mình làm chủ được mà, thấy không? Bây giờ Thầy không lo đói, lo giàu, lo
sang gì. Ăn một bữa, người ta cho mình cơm ngon thì ăn ngon, cơm dở ăn dở. Cũng
biết ngon dở mà không chê, ăn để sống chứ đâu có phải ăn ngon dở. Thành ra, đời
sống Thầy thấy nó giải thoát rồi.
Rồi giờ thân
có bệnh đau, thì mình đuổi bệnh. Mà đuổi bệnh được thì cái thân không bệnh đau
thì già nó khỏe khoắn chứ sao. Còn cái thân mà cứ bệnh đau hoài già nó lụm cụm,
bởi vì bệnh đau nó yếu, nó suy yếu, nó làm cái thân yếu. Còn mình có bệnh đuổi
đi mất, thì nó đâu có suy yếu đâu. Thành ra, Thầy già chứ Thầy tám mươi mấy tuổi
mà khỏe, không sao hết. Các con thấy không? Tám mốt tuổi rồi, năm nay 82 rồi đó
con, bước qua năm nay là 82.
(29:22) Phật
tử: Mô Phật con xin con bạch Thầy, Thầy bố thí chúng con một đĩa băng của
Tu viện Chơn Như về nghe.
Trưởng
lão: Đĩa băng hả
con? Có chứ con, kinh sách có, đĩa băng có. Lát nữa, ghé cô Út cô cho, cô Út cô
cho. Thầy có những cái băng thuyết giảng, đó cũng như bây giờ, quý vị này thu
nè, rồi sau này nó cho vô đĩa mấy con. Thầy nói chuyện, thí dụ như bây giờ nói
chuyện, Thầy nói pháp, mấy con nghe rồi. Mấy người này thu, cái họ cái nào mà
thừa họ cắt họ bỏ, cái nào lấy thì gom lại thành ra cái đĩa, mấy con sẽ nghe được!
Phật tử: Năm mới xin, mẹ con con là gặp may
lắm, Thầy rất bận mà Thầy hôm nay Thầy bố thí cho ít chánh pháp!
Trưởng
lão: Thầy nói tóm lược
để cho mấy con thấy, pháp Phật nó thực lắm, mấy con. Có cái duyên đến thăm Thầy,
mà không có lời nào nhắc nhở mấy con á, thì nó rất tội. Cho nên được về với Thầy,
mình đến đây mình lạy Phật mà được nghe Thầy nói dù ngắn đi nữa cũng thấy cái
pháp Phật nó thực, mấy con. Thôi! Bây giờ Thầy thăm mấy con, lát nữa mấy con sẽ
xin sách hay hoặc là xin băng đĩa gì đó, cô Út ở đây sẽ cho mấy con. Thôi, bây
giờ thôi Thầy, mà tối rồi mấy con chuẩn bị chút nữa mấy con về, chứ đâu có lẽ ở
lại được mấy con!
Phật tử: Dạ, đúng rồi, chúng con bận rồi!
Trưởng
lão: Vậy hả con, vậy
rồi mấy con. Thôi Thầy vô ha mấy con! Thôi rồi há mấy con cố gắng đi, bây giờ
Thầy ra mấy con!
HẾT BĂNG.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét