187-TU TỈNH THỨC MÀ THIẾU TỈNH GIÁC GÂY ỨC CHẾ LỌT TƯỞNG
(00:04) Phật
tử: Con mới tuyên bố thì giống Thiện Thảo… (Không nghe rõ) tức
là nó bị ức chế rồi, bị tưởng, thì… (Không nghe rõ) Thành ra
là con thấy cái trường hợp cô Diệu Vân rất là tội, làm sao có cái hướng để tiếp
theo để cho cô giải được cái này, để cô tu cho được. Cái ý chí của cô tu như vậy
con thấy con rất phục, mà tu cái kiểu cô ấy con nghĩ là bảy ngày mà không
thành, không lên tòa sen ngồi xếp đó Thầy, kiểu như vậy. Thiện Thảo là nó bị… (Không
nghe rõ), kiểu là nó thành tưởng nó lạc rồi, con sợ như vậy. Tại vì
mình thấy những nhân tố tốt mà không có điều kiện không biết ra làm sao để mà
giúp… (Không nghe rõ)
Trưởng lão:
Nói chung, cái thời gian mà các thầy về tự tu, mà cứ không có tỉnh giác, mà thiếu
tỉnh thức, cho nên đến khi bị ức chế là nó phát tưởng. Chính như Chân Quang mà
về Tu viện, Thầy có viết thơ gửi, lo mà xả tâm, tức là tỉnh giác hơn. Do cái sự
hiểu biết sai lệch, tỉnh thức với tỉnh giác tưởng là một.
Ở đây Thầy
giải thích thêm cái từ để mấy con được thông hiểu. Bởi vì tỉnh giác là mình
hoàn toàn mọi cái sự kiện xảy ra đều là mình hiểu biết, là giác ngộ. Mình giác
đó tức là mình biết thiện với ác, cho nên ác làm sao xâm chiếm được mình? Cho
nên chỉ còn cái tưởng. Thiện thì tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Đó là
cái tu của cái người mà tu giới, người ta chứng giới bằng cái tri kiến; bằng
cái sự hiểu biết của người ta, cho nên người ta phải giác.
(01:55) Còn
tỉnh thức, là mình ngồi im lặng như thế này chỉ thấy có biết hơi thở ra vô. Mà
khi có một niệm gì trong đầu nó xảy ra thì mất cái tỉnh thức đó rồi. Đã mất cái
thức tức là thất niệm chứ gì? Thất niệm rồi. Con phân biệt cái thức với cái
giác chứ gì? Tỉnh thức với tỉnh giác. Cho nên cái tỉnh thức là mình ngồi đây,
mình biết rất rõ là mình thức chứ không phải mình ngủ, không phải mình mê, cho
nên nó thức.
Nhưng mà nó
thức thì nó phải thấy biết cái gì? Nó sẽ biết hơi thở, hơi thở ra, hơi thở vô.
Phải không? Mà bây giờ, có một niệm, hễ có một niệm xen vô thì nó đi hàng ha,
nó vừa biết hơi thở, mà nó vừa có niệm. Hoặc là cái niệm nó sẽ làm quên mất đi
thì tức là mình mất tỉnh thức. Phải không? Mà mất tỉnh thức, thì nếu mà cố gắng,
cố gắng để cho cái tỉnh thức được. Mà nếu mà cố gắng để cho sức tỉnh thức đó nó
kéo dài ra, nó không có niệm thì bị ức chế tâm. Nó lọt vô tưởng thì nó phải thất
niệm.
Nói cho đủ
thứ hết, nhưng mà tâm xả thì không có, bởi vì cái tỉnh giác mình không có. Mà tỉnh
giác thì phải đi vào cái đạo đức, cái giới luật. Người ta thông suốt, những gì
thông suốt cần phải thông suốt. Mà giờ giới luật, đức hạnh không thông suốt thì
làm sao mà tỉnh giác được, nhân quả không thông suốt thì làm sao mà tỉnh giác
được. Con hiểu không? Cho nên những cái bài học mà lớp Chánh Tri Kiến, nó giúp
cho mấy con có phần tỉnh giác.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét