255- TƯỞNG KHINH AN
(2:02:28) Cô
Liễu Huệ: Con kính bạch Thầy, con có một cô ấy lúc cô mới đến thì tâm
nó lơ mơ lúc này cô không có bị hôn trầm. Mà cổ ấy cũng không tỉnh thức không
lúc nào tỉnh thức hết. Sau đó một thời gian thì cô đi kinh hành, đi ra các bụi
cây, ráng tu tập để phá sạch để cho nó được tỉnh táo. Nhưng mà con biết cô ấy
không phải tu ức chế vì con nghĩ là cô ấy phá hôn trầm, chứ không có phải là
gom tâm ở chỗ nào hết.
Ví dụ như đi
ra chỗ lùm cây thì ngồi dưới lùm cây cảm nhận đấy, thì cô cũng rất là tỉnh táo.
Nhưng mà cổ ngồi nhìn qua cửa sổ, cô thấy người này, người kia người nọ thì con
biết là do thần kinh cô ấy yếu, chứ không phải là cô tu ức chế. Thì cô có tu gì
đâu mà ức chế. Thì con nghĩ là thần kinh cô bị yếu chứ không phải. Con cũng đã
từng như vậy, thần kinh con bị yếu. Hồi xưa, hồi còn ở nhà ví dụ con thấy cái
dây dây con tưởng con rắn, thấy cây con tưởng người như vậy. Nhưng mà lại không
có như vậy.
Trưởng
lão: Cô bây giờ
cô bị tưởng. Cho nên vì vậy mà cô ngồi đâu, thí dụ như thấy mấy cái này mà cô
nói rùa, rắn rết đồ không đó, thì như vậy là cô bị tưởng đó, cô bị tưởng rồi.
Tưởng nó thể hiện qua cái nhìn thấy. Bây giờ đó mình thí dụ như nhìn cái bông
này, mà mình không dùng tưởng thì thấy cái bông thôi. Mà mình dùng tưởng. Trời
đất ơi! Cái này là cái đầu người ta. Cái này là cái này, cái tưởng nó bắt đầu
nó hoạt động, nó cộng với cái ý thức của mình. Mình ngồi đây hoàn toàn ý thức của
mình, nhưng mà cái tưởng nó hoạt động rồi, bắt đầu mình nhìn thấy cái lằn gạch
này, cái cục gạch này, cái mỏ con chim, này kia, nó thấy. Nó tự nó vẽ ra cho
mình qua cái hình ảnh đó, thì đó là bị tưởng con.
Vì vậy mà
trong khi cái cô đó bị tưởng như vậy đó, thì dùng cái tri kiến của cô thì cô phải
ngồi lại cô quán tư duy. Bây giờ, quán thân này bất tịnh này, quán thực phẩm bất
tịnh này, quán các pháp vô thường này. Sử dụng rồi tư duy suy nghĩ, để ý thức
nó hoạt động nó làm việc. Chứ không cô ngồi yên lặng, tưởng nó hoạt động à.
Không thể nào. Cho nên bắt buộc cô này phải tư duy suy nghĩ.
Bây giờ đó
cái thân cô bất tịnh như thế nào, cô nói tôi nghe coi? Cô này kể vanh vách nó bất
tịnh làm sao, làm sao. Nó hỉ mũi, ghèn cháo nó chảy ra làm sao làm sao, làm
sao. Mồ hôi, mồ hám hôi thúi như thế nào? Đó thì cô này cô kể ra, thì cô đúng.
Mà cô còn thiếu này, chưa đủ, con chỉ thêm cho cô cho quán thân bất tịnh.
Rồi quán vô
thường, các pháp vô thường này. Cô thấy hồi nhỏ mà cha mẹ sinh ra là đứa con
nít nằm nôi này, nó làm sao, sao. Bây giờ lớn lên bây giờ da nhăn, răng rụng
như thế nào, thế nào. Cô thấy rất rõ đó là sự vô thường. Mà cô còn thiếu tôi chỉ
cho cô quán thêm.
(2:05:25) Cô
Liễu Huệ: Kính bạch Thầy, ví dụ như cô ngồi cô nhìn thấy, thì con nói
đó chỉ là cái cảm giác cái tưởng thôi. Cảm giác như đang có người. Bây giờ cô cứ
ngồi cô nhìn thấy cái cây đó, cô thấy cái người đó, cô cứ ra thẳng ra gốc cây
cô coi thử có người nào không? Nếu không có thì đó là ảo giác của cô. Không tin
bữa nào có cái người đó, cái tâm cô cứ giữ như cô Nguyên Hạnh, giờ cô có chánh
pháp thì cô theo Chánh pháp, còn tất cả những cái cảm giác cô không nhìn thấy nữa.
Tức là cô nhìn thấy cái hình đó, cô cứ bước thẳng ra gốc cây cô xem có người
nào ở đó không? Cô nói cô không có sợ, cô cũng tác ý như vậy. Cô nói cô chỉ
theo Chánh pháp thôi, cái đó là ảo giác không nghe, không theo nữa.
Trưởng
lão: Nhưng mà
nó vẫn bị à con, bởi vì cái người đó nó đã, cái tưởng nó đã hoạt động rồi. Dù
bây giờ như thế nào thì, con nói thế nào, thì tuy cô nói vậy, chứ nhưng mà hễ họ
ngồi đó mà họ không khởi tưởng thôi, khởi cái là có. Cho nên tốt hơn hết đưa
cho họ đi qua một cái, dùng cái tri kiến, cái ý thức của họ, nó quán xét cái
này kia để làm cho họ hiểu đúng cái tri kiến, hiểu đúng. Để cho mọi cái đối tượng
nào làm cho họ, tâm họ phiền não, lo lắng, buồn phiền, thương ghét. Họ xả ra được
đó họ giải thoát.
Chứ cái tưởng,
dẹp không có được đâu. Nó đã hoạt động rồi, cũng như mấy người mà lên đồng nhập
cốt rồi, biểu đừng có làm thì không có được. Cho họ làm, nhưng mà họ phải hiểu
được cái nào chánh, cái nào không. Vì vậy mà riết rồi họ không có làm nữa, thì
họ không có lên đồng nhập cốt nữa. Chứ không khéo ai nói hơi hơi đốt nhang gì,
họ hửi cái hương nhang, cái bắt đầu họ ợ ợ ngáp ngáp, cái họ lên đó.
Cô Liễu
Huệ: Kính bạch
Thầy, còn một trường hợp nữa là cái cô này, có lúc cô không có hôn trầm, con thấy
rất là tỉnh táo. Nhưng mà cái lúc ngồi, cô cứ lên, con thấy như là nó an, cái
trạng thái an. Chẳng hạn như cô ấy theo như Thầy dặn có hôn trầm thì đi kinh
hành, không có hôn trầm thì không đi kinh hành. Nhưng cô biết, cô không có an.
Đó là do cô ngồi nửa tiếng không được. Cho nên con nói: “Bây giờ hôn trầm như vầy
như vầy, cô cứ nửa tiếng đồng hồ đi, nửa tiếng đồng hồ ngồi”, chứ con không bảo
cô ngồi không, cứ nửa tiếng rồi đó cô cũng đi. Thì lúc đầu con cũng đi theo một
chập thì cổ đi. Cô đi một vòng xong cô khỏi rồi cô ngồi thở đó mà cô ấy ngồi miết
luôn. Con đi khỏi thì cô ngồi, mà cô ngồi hàng mấy tiếng luôn, có khi thì cũng
có có hôn trầm, nhưng mà cô ít hôn trầm.
Trưởng
lão: Nhưng mà
cô lọt vào cái tưởng hỉ lạc của tưởng rồi. Cô lọt trong cái tưởng định rồi, tức
là cái tưởng khinh an đó. Nó làm cho cô an ổn, cô khoái lắm, cô ngồi giống như
thầy Như Hải, bây giờ chết đi xuống biển nằm rồi, đâu còn gì nữa đâu. Cho nên
đó là cái nguy hiểm đó. Cô ngồi đó, cô không có nghĩa cô đó cô ngồi đó, con thấy
cô ngồi đó, cô an ổn rồi đó. Rồi bắt đầu cái thân cô cái hành tưởng của cái
thân của cô nó sẽ hoạt động đó. Cô sẽ ngồi cô gục xuống, rồi cô nghe an ổn, cô
ngước lên, hoặc là cô lắc qua, cô lắc lại.
Hễ nó không
cúi lên, ngước xuống thì phải lắc qua, lắc lại, một thời gian yên lặng thì cô sẽ
bị những cái hành tưởng. Bởi vì cô không có làm chủ bằng cái ý thức của mình được
rồi, cho nên cái tưởng nó sẽ hoạt động, nó làm cho cô rơi vào cái đó. Mà nói gì
nói mấy cái người mà lọt vào cái hỷ tưởng rồi, cái khinh an hỷ tưởng rồi, khó lắm
con.
(2:08:47) Thầy
Như Hải, Thầy đến, Thầy nói: “Như vậy là sai rồi, phá đi, không có được để”. Mà
nhắc gì nhắc, ngồi sao nó thích quá! Thầy nói: “Trời đất ơi! Ngồi thiền mà
như vậy là tiên rồi còn gì nữa mà thầy bảo tôi phá nó là phá sao? Uổng vậy! Để
tôi ngồi tôi làm tiên cho sướng.” Tiên gì mà ngồi gục lên, gục xuống như vậy
mà tiên. Tiên người ta ngồi thẳng vậy chứ.
Thành ra
không có cho mà, nhưng mà ngồi rồi thì lọt, ngồi rồi lọt vô. Mấy người đó bây
giờ chỉ còn cho họ dùng cái tri kiến để cho họ hiểu biết các pháp vô thường.
Thì do đó thì họ không có chấp chỗ nào, dính bởi cái tri kiến nó chấp, thì do
đó những cái hỷ lạc khinh an cũng đều là sai hết. Đạo Phật đâu có chấp cái trạng
thái này, trạng thái kia. Đó là họ về cực lạc rồi, họ mới gục tới gục lui. Họ về
cực lạc, họ mới hưởng được sự an lạc đó. Chứ còn đây không phải cực lạc, mà đây
không có cảnh giới cực lạc đó. Họ lọt vô trong cái vòng đó là cực lạc rồi đó,
thế giới của Phật Di đà rồi đó.
Cô Liễu
Huệ: Kính bạch
Thầy, lúc đầu cô không chịu cô lọt tưởng mà cô bảo cô an. Nhưng mà con thấy cổ
ngồi đó con biết. Nó có tỉnh nhưng mà nó không có tỉnh tới sáng, mà nó tỉnh ở
trên cái lơ mơ đó. Thì con biết cô an rồi mới khuyên cô, gọi cô, cô bảo cô đang
ở tâm bất động. Thì con nói tâm bất động thì lúc nào cô không chịu thì cô bị an
hay bị gì? Cái tâm bất động thì trời sập cái tâm nó vẫn bất động, chứ không phải
đang tâm bất động kêu cái nó hết bất động. Thì có trời sập cái tâm bất động nó
vẫn tâm bất động. Cái trạng thái mà giờ nếu cô chết thì tâm bất động mới không
bất động thôi chứ không phải bất động như vậy.
Thì con nói
một hồi thì cô ấy nhận thì cô nói hồi mà cô niệm phật ấy, cô niệm nhất tâm bất
loạn vào trong không không, thì cô ấy ngồi như vậy thì bây giờ cô ấy ngồi như vậy.
Giờ như vậy thì con nhắc cổ đi kinh hành, đi ra nhìn trời đất nhìn này kia gì
đó gì đó. Sau một hồi cô quay lại cô ngồi làm biếng vậy đó. Rồi con cứ theo con
năn nỉ cô đi riết vậy đó, rồi bây giờ cô không theo thì làm sao?
(2:10:57) Trưởng
lão: Thì thôi phải chịu thôi. Bởi vì người ta đã về cực lạc rồi, mà
con biểu người ta xuống thế gian, người ta đâu xuống. Người ta phải về cực lạc
người ta ở cho nó được cái giải thoát của người ta rồi. Mà bây giờ ngồi đây yên
ổn quá mà! Mà bây giờ bắt tôi phải đi ra thế gian như thế này, tôi đi cực khổ
quá mà. Cho nên con bây giờ con lôi cho cô đó khỏi cực lạc, cô đâu chịu. Nói
thì cũng vừa lòng vậy thôi, chứ thực ra, cái chỗ này là chỗ tôi đã tới rồi. Còn
cô, cô chưa biết cực lạc, cho nên cô đâu có hưởng được cái phước báu này.
Cho nên cái
sự tu tập nó lạc rồi, nó khó lắm con, rất khó gỡ. Nhất là lọt vô trong con đường
của tưởng nó, khó lắm. Hỷ lạc của tưởng rồi thì thôi khó, thôi chịu về cực lạc
đi cho rồi. Mai mốt Phật Di đà xuống cứu.
Cô Thắm Hải
Phòng: Thưa Thầy,
chỗ con có một cô, đợt trước cô ấy cũng vào đây, cô Thư. Có lần cô ấy nghe có
tiếng nói, nhưng mà ở trong đầu cô ấy chỉ có tiếng nói của Thầy và cô Út. Nhưng
cô Út không nói, mà tiếng nói của Thầy hết. Cô ấy cô nói với con là nghe thấy
có tiếng nói: “Bây giờ đến cái hồ sen ấy tự tử đi”. Thế là cô ấy cứ đến
cái hồ sen ấy, đến hẳn cái hồ sen. Tức là tự tử thì nó có lợi như thế này, thế
này. Nhưng mà cô ấy đến hồ sen ấy thì cô ấy lại bảo rằng là: “Cái hồ sen này
có rất là nhiều đỉa, nó ăn nhiều máu lắm, vì thế nó tanh lắm, mày không thể tự
tử ở đây được”.
Thế cô ấy lại
bảo rằng là, hôm rồi năm ngoái nhà con sửa nhà ấy. Hồi đầu năm vừa rồi nhà con
sửa nhà. Thế thì thu rồi nó rất là nóng, và tháng 6 tháng 7 rất là nóng. Thế
thì cô lên cô ấy bảo “Cho con thọ Bát Quan Trai”. Con bảo là: “Sửa nhà xong rồi
cô lên cô thọ Bát Quan Trai”.
(2:12:53) Cô
ở trên cái gác lửng, cái gác lửng mà bao nhiêu đồ chứa mà nóng kinh khủng. Nóng
lắm, nóng con cũng chịu được. Cho mãi đến hôm sau con về nhà cô, về đến nhà thọ
bát quan trai mà đồ đạc ngổn ngang như thế. Thì tự nhiên có người cứ bảo con là
phải đến nhà tôi thọ Bát Quan Trai. Mà hiện nay ấy thì con thấy cô ấy không
bình thường. Thế mà nhiều khi mà cô ấy bảo rằng là, cũng có lần gọi điện vào
đây con gặp cô Trang thì cô Trang có nói lại là như thế này, thế này thì con
cho cô ấy nghe.
Thế mà nhiều
khi cô ấy bảo là 5 cô ấy là cô Út cứ ấn đầu hai cái kiểu như hai cái cốt mở ấy,
gõ vào hai thái dương. Bây giờ thì Thầy cũng đã hướng dẫn cô ấy rồi, mà cô
Trang hướng dẫn, cô Út cũng hướng dẫn. Thế nhưng mà cô ấy cũng không bớt, lúc bớt
lúc không. Lúc nó lại về, đuổi suốt thì nó lại bớt đi. Cô này hiện nay ấy thì
cái hồi mà đưa pháp cho cô ấy tu ấy thì cô ấy không gặp con, cô ấy gặp cô Thảo,
cô Thảo gầy gầy ở làng bên. Thì chẳng ai như cô Thảo, lại đưa cho cô ấy cái quyển
“Bậc tam minh dạy chánh niệm tỉnh giác”. Thế là cô ấy vào cô ấy tu, cô
còn nói với cô Thảo là: “Em trẻ nên em tu nhanh lắm, em tu xong thì em ra độ
cho các chị”. Thế là cô ấy vào thời gian cô ấy tưởng cô ấy về. Thế thì về bây
giờ cô ấy dính thật.
Trưởng
lão: Bị ức chế quá rồi
đó con, ức chế con, thành ra cô khùng.
Cô Thắm Hải
Phòng: Ham quá
thì cuối cùng thì thành ra thế thật.
Trưởng
lão: Tu sai
không đúng. Tu đâu có khó đâu! Mình sống bình thường như mọi người, ai chửi
không giận, ai làm gì không buồn phiền hết thì đó là giải thoát. Như người bình
thường đâu có gì đâu, theo Thầy thấy đâu có gì đâu. Thầy mà hồi đó mà phải có
người dạy vậy, Thầy đâu có cực khổ quá vậy! Đâu có điên gì mà ăn lá rừng. Có phải
không? Mấy con thấy không? Đâu có gì mà phải cực khổ quá vậy? Biết tâm giải
thoát, đúng là mục đích của chư Phật, tâm bất động. Người ta có chửi, có mắng,
có nói trái ý gì của mình thì mình vui vẻ thương yêu và tha thứ họ đi! Thì có vậy
thôi.
(2:15:06) Bởi
vì họ không có hiểu biết, cho nên họ tạo cái nhân quả ác thì mình thương yêu và
tha thứ họ. Tại sao mình không thương yêu họ? Mình giận hờn, buồn phiền họ làm
gì? Thí dụ như con giờ nấu cơm, chê con nấu cơm khét, thì bắt đầu con buồn phiền.
Buồn phiền cái gì? Người ta chê mình đặng mai mốt mình sửa, đặng cái nồi cơm tốt
chứ sao. Chê mình nấu đồ ăn dở, thì mình đừng có buồn phiền, để mai mốt mình sửa
lại nấu ăn tốt, thì mình cám ơn người ta. Phải không? Thì như vậy là quả tốt rồi!
Người ơn của
mình, mình không biết ơn mà mình còn giận hờn, thì đâu có được. Thì mấy con thấy
trong cái sự tu tập của mình, mình cứ nghĩ cái tốt của thiên hạ đi. Còn họ tốt
không kệ họ, nhân quả họ ráng chịu. Còn mình được giải thoát, tức là mình không
làm khổ mình rồi. Ai làm gì mà mình cũng không khổ hết thì tức là giải thoát.
Mà mình đã không làm khổ mình thì mình đâu có làm khổ ai đâu? Mình đâu có làm
chướng ngại đâu?
Cho nên, vì
vậy không làm khổ người khác thì mình giải thoát. Nhớ cái câu mà Thầy nói: “Không
làm khổ mình, không làm khổ người”. Đủ rồi! Mai mốt ai có chửi, không làm
khổ người ta không chửi lại, tức là không làm khổ họ. Họ chửi mình, mình vui vẻ
không gì hết, mà thương yêu và tha thứ. Có bây nhiêu đó thôi, thương yêu thì
người nào cũng thương hết, không có người nào ghét. Tha thứ ai có lầm lỡ. Bởi
vì họ không hiểu nhân quả thì họ lầm lỡ, thì mình thương tha thứ họ. Có vậy
thôi!
Thì mấy con
muốn làm Phật thì phải thương yêu tha thứ. Vậy đủ rồi, đâu cần gì phải làm nhiều.
Tu hành thì cũng có bây nhiêu đó thôi, thì Thầy nói người nào cũng làm Phật được
hết! Không có người nào không làm Phật. Có bao nhiêu, thương yêu và tha thứ
giùm Thầy đi. Phải không? Mấy con nhớ thương yêu và tha thứ. Mà thương yêu thật
sự, chứ không phải thương yêu bằng cái mép, bằng cái mồm nói đó rồi, chứ ở
trong bụng thì không thương thì không được.
Thương thật
thì như vậy nó mới nói lên được cái sự giải thoát của chính mình mấy con. Để mà
mình, thật sự ra bằng chứng là bây giờ mấy người nói tui không chứng đâu. Bây
giờ mấy người chửi đi, tôi có giận không? Tôi không giận đâu. Nói gì tôi không
buồn phiền hết, tức là tôi chứng rồi đó. Có phải không? Đây là sự thật mà.
Hồi nào tới
giờ tôi mặc cái quần áo, tôi đi ra tôi còn ngó trước ngó sau. Chứ giờ tôi mặc
quần áo, khỏi có ngó trước ngó sau. Tôi đâu có còn sửa soạn cái gì nữa đâu. Bởi
vì tôi biết cái thân này nó vô thường mà, sửa soạn nó làm gì? Mai mốt chết rồi,
họ cũng đem họ chôn ở ngoài đồng mả kia, chứ còn gì nữa đâu? Có phải không? Vì
vậy cho nên tui không cần dòm ngó, không có làm đẹp cho ai nhìn tôi nữa hết.
(2:17:40) Nhưng
mà tôi là con người thì tôi phải sạch sẽ, chứ không phải là tôi mặc cái đồ dơ,
đi ra hôi rình, thiên hạ họ không dám lại gần, thì như vậy là không được. Tôi
phải ăn mặc quần áo tôi phải giặt giũ sạch sẽ đàng hoàng. Nhưng mà không có vì
cái chỗ đó mà tôi trang điểm, tôi đi ra, rồi tôi phải lấy kiếng soi mặt, tôi đi
vô tôi phải nhìn lưng đồ, thì cái này là sai, không đúng. Không có nhớ gì hết.
Nó không có mất thì giờ mấy con. Bây giờ mấy con là người Vô Sự.
Minh
Châu: Bạch Thầy,
ví dụ như là mình bị tưởng mà mình nhìn cái cây mà nó thành người, mình không để
ý mình tác ý: “Tâm Bất Động Thanh Thản an Lạc Vô Sự”, có được không Thầy?
Trưởng
lão: Thì nó sẽ
hết con, vì mình không chấp nhận nó rồi. Nó thấy cái gốc cây đó: “Tâm Bất Động
Thanh Thản an Lạc Vô Sự, mày tưởng”, nói vậy thôi! Lần lượt nó hết. Bởi vậy Thầy
đưa một cái câu của mấy con để phá tất cả những cái chướng nghiệp, tức là tất cả
những lậu hoặc nó hết. Cái nào mà mấy con vừa ý thì dùng mấy câu đó tác ý thì
nó sẽ diệt. Giải thoát hoàn toàn sung sướng quá! Tu dễ dàng!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét