261- THƯA HỎI VỀ NHẬP ĐỊNH VÀ ĐỊNH TƯỞNG
(38:09) Phật
tử Mỹ Châu: Dạ thưa Thầy, khi mà nhập định như vậy vô ra như ý mình
muốn, nó vô Định thì khi đó cái thân mình…
Trưởng
lão: Nó an lạc,
Thầy nói nó an ổn lắm con ơi. Coi như thân tâm con nó không có cái thọ, nó
không có cái cảm giác gì mà chướng ngại trên thân của mình, nó an lắm. Còn cái
tâm con nó không có chút nào phiền não, tức là nó an ổn lắm. Cái chỗ mà Thầy
nói thanh thản, an lạc. Cái chữ an lạc này nó giữa Tâm và Thân, nó an lạc qua
cái thân…
Phật tử
Mỹ Châu: Dạ
thưa Thầy, giống như là khi mà mình Định vậy…
Trưởng
lão: Nó không
có cứng nữa con. Nó không còn cảm giác cứng nữa. Con nghe nó nhẹ nhàng, nó thơi
thới, nó không còn tê nhức ở chỗ nào hết. Còn cái Định mà cứng ngắt là Định
tưởng rồi… Nó bất thành, nó vô là bị tưởng, nghĩa là con chưa có ly dục ly ác
pháp. Tức là cái Sơ Thiền này nó không vô, mà giờ nó vô là cái định bất tử. Thì
cái định đó là thuộc về Định tưởng rồi.
Phật tử
Mỹ Châu: Dạ,
thì con vô được vậy xong cái con ra, con ngồi con thấy cái thân là nó thoải mái
an lạc lắm.
Trưởng
lão: Đó cũng là
Định tưởng đó con.
Phật tử
Mỹ Châu: Nó khỏe
vậy đó, không biết sao?
Trưởng
lão: Cái đó con
không có làm chủ được đâu. Còn khi mà con ly dục, ly ác pháp rồi, con muốn Định
nào nó vô Định nấy. Tại vì cái muốn Dục Như Ý Túc mà, mình muốn làm sao nó làm
như vậy.
Phật tử
Mỹ Châu: Dạ, đợt
trước con đến đây đó Thầy. Thì con nghe có cái tiếng chuông, tiếng chuông vang
vang xa xa vậy đó. Cái thứ hai nữa là
Trưởng
lão: Cái đó thuộc
về Thinh tưởng.
Phật tử
khác: Nhưng mà
cái tưởng này là nó có không Thầy? Nó có ở đâu xa nó vọng về không?
Trưởng
lão: Không! Nó ở
trong tâm con nó vọng ra. Nó qua cái cửa ngõ tưởng uẩn của con, tưởng ấm đó, nó
qua cái cửa ngõ tưởng ấm. Khi cái tâm cái ý thức của con nó không hoạt động tức
là nó không có vọng tưởng nữa. Nó yên lặng thì bắt đầu cái tưởng nó hoạt động.
Cái tưởng nó hoạt động thì cái âm thanh tưởng nó xuất hiện từ ở chỗ tưởng ra,
chứ nó không phải có cái tiếng chuông xa nó đưa đến.
(40:12) Phật
tử Mỹ Châu: Như vậy là con tu sai là lý do tu sai là ở ngay chỗ này
là cũng như trong lúc nó yên lặng quá rồi cái … hơi thở con nó không được tỉnh
phải không Thầy?
Trưởng
lão: Tức là con
không có điều động được cái hơi thở của con bằng cái sự tỉnh thức của nó để đưa
vào cái pháp hướng, để ly tham, sân, si đó. Thì con ở trong cái hơi thở, con
yên lặng trong hơi thở không thì nó đưa con vào trong cái trạng thái thinh tưởng
đó. Nó xuất hiện ra 18 cái loại hỷ tưởng sắc tưởng, rồi thinh tưởng, cái con
nói đó là cái thinh tưởng đó con. Nó giống như là tiếng Chư Thiên nói hay hoặc
là tiếng chuông hay tiếng chư Thiên nói. Cho nên người ta nhập vào trong cái Định
tưởng đó thì người ta nghe chư Thiên nói, tiếng chư Thiên. Cho nên có nhiều nhà
sư họ tu bên Nguyên Thủy, rồi họ nhập vào cái Định, rồi bắt đầu họ nghe được
chư Thiên nói chuyện. Đó là một cái thinh tưởng của họ nó xuất phát ra, nghe trời
Phạm Thiên đang nói chuyện, nghe dữ tợn. Nhưng mà thật sự ra cái trời Phạm
thiên là cái cảnh tưởng. Cho nên đức Phật nói Tưởng tri chứ không phải Liễu
tri. Đó, đó là cái thế giới tưởng nó hiện ra.
(41:10) Phật
tử Mỹ Châu: Dạ, thưa Thầy, ý là trường hợp như vậy là mình tu sai thì
mình phải sửa lại là khi cái tâm mình nó im lặng rồi thì mình phải bám vô trong
cái hơi thở phải không Thầy?
Trưởng
lão: Không phải!
Khi mà cái tâm nó yên lặng rồi thì con bám vào cái pháp Như Lý Tác Ý. Con cứ hướng
tâm: “Tâm ly tham, sân, si nghe”, diệt cái ngã của con thì con cứ
quán cho nó. Con cứ tác ý ra, con cứ thường xuyên con tác ý chứ đừng có để nó
không không, không được. Để nó biết hơi thở không thì không được đâu, nó sẽ đi
sai. Đó, thì nhiều cái bây giờ nói chung, là hầu hết tu là nó sai. Đến cái chỗ
nó cứ bị nhiếp tâm vào cái hơi thở, nó không có niệm khởi ra nữa, rồi cứ ôm chặt
cái hơi thở mà đi đó thì nó sai rồi.
Cho nên khi
mà nó biết cái hơi thở rồi thì bắt đầu chúng ta quán ly tham, quán ly sân, quán
ly si, quán vô ngã, quán tất cả mọi cái Kiết sử. Chúng ta cứ thỉnh thoảng chúng
ta quán. Hễ quán một cái câu tác ý rồi thì chúng ta cứ để cho nó yên lặng một
khoảng thời gian chừng năm hay mười hơi thở, vậy cái bắt đầu tác ý ra nữa. Chứ
đừng có để mà nó kéo dài chừng 5 phút, 10 phút không có được. Nó yên lặng 5
phút, 10 phút thì không có được. Nó chỉ khoảng độ chừng 1 phút là mình tác ý một
lần thì nó cũng dài lắm rồi đó. Cứ tác ý ra đặng cho giữ cái ý thức của mình nó
đừng có mất, mình tác ý ra để giữ ý thức.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét