264- TÂM KHÔNG SANH DIỆT LÀ RƠI VÀO CHỖ VÔ TÂM
(55:25) Phật
tử Tâm Như:.. không nghe rõ
Trưởng
lão: Thật sự ra
thì nó như thế này, khi mà mình sống ở trong một cái kiến giải do tưởng giải
ra. Nghĩa là bây giờ mình ngồi đây đó, tức là cái tâm mình nó không khởi một
cái niệm nào hết, hoàn toàn nó không sanh diệt. Vì có niệm khởi là có sanh diệt
rồi, nó khởi lên rồi cái nó diệt, rồi nó khởi lên, nó diệt. Thì đó là trong cái
sanh diệt.
Còn khi mà
mình tu, mà mình ngồi không có cái niệm nào đó thì nó không sanh diệt. Thì
trong cái khoảng thời gian mà không sanh diệt, đương nhiên là coi như là mình ở
chỗ mà bất sanh bất diệt rồi, phải không? khi đó mình chấp nhận. Bây giờ mình
ra mình tiếp xúc, thì ra với tiếp xúc với mọi mặt. Hồi đó là mình ngồi thiền rồi,
tức là mình đang ngồi thì nó không sanh diệt, nhưng mà ra tiếp xúc thì các pháp
trần nó có cái sự tác động, nó tác động vào cái tâm của mình.
Vì vậy mà
cho nên trong nhà Thiền, thì người ta dạy mình mắt thấy sắc mà không dính mắc sắc,
tai nghe âm thanh mà không có dính âm thanh, phải không? Như vậy rõ ràng là khi
mình ra vậy đó, thì cái tai mình nghe âm thanh, hay hoặc thấy sắc không dính,
không mắc đó thì tức là nó không sinh diệt. Mà còn dính mắc thì nó có sinh diệt,
vì vậy mà gọi là vô tâm. Vô tâm nghĩa là bây giờ mình dính mắc, thì
tức là mình thấy cái đó mình khởi mình muốn, hay mình ham, hay hoặc là mình
mình có giận, có phiền não, hay có lo lắng, hay có cái gì nó tác động.
Bây giờ thí
dụ như cái thọ nó đánh vào cái thân mình đau, thì mình đau nếu mình dính mắc nó
thì mình lo phải uống thuốc, phải thế này kia. Còn nếu mà mình giờ không dính mắc,
mình không lo, không nghĩ gì hết, nó thọ thì kệ nó, nó đau kệ nó. Thì do đó là
mình không dính mắc, thì không dính mắc thì tức là mình không sanh diệt.
Vì vậy mà
cái tưởng thì người ta nghĩ rằng mình có thể mình sống được. Nhưng mà thật sự
ra thì cái con người của mình ra tiếp xúc với các pháp, lúc mà nó tác động vào
sáu cái thức của mình đó, sáu cái căn của mình nó tác động cho sáu cái thức nó,
thì mình chịu không nổi đâu, mình không đủ sức, nó không đủ sức.
Cho nên vì vậy
mà cái tưởng thì người ta tưởng là mình tiếp xúc mà nó không, mình cứ luôn luôn
mình giữ cái tâm không của mình thôi, để mà không dính mắc cái gì hết đó. Thấy
sắc mà không dính sắc, nghe âm thanh mà không dính âm thanh. Thì cái lý thì nó
nghe nó thông, nhưng mà cái sống để cho được thì nó không có cái pháp để mà
chúng ta chủ động được.
Cũng như bây
giờ Thầy nói có cái pháp hướng này Thầy nhắc: “cái tâm như cục đất, không tham
sân si”. Nhưng mà khi ra đụng người ta chửi mình rồi, thì bắt đầu mình có giận
rồi chứ không phải là dễ đâu. Nhưng mà lại có một cái pháp hướng mình nó thành
ra cái nội lực, nó lại nhắc: “tâm như cục đất không có tham, sân, si” làm cho
mình tỉnh lại được liền. Chứ hồi đó mình bị mê.
Vì vậy mình
có cái pháp để nhắc mình, rồi sau cái pháp đó đó, cái pháp đó mình tu tập tiến
tới thì nó thành cái nội lực của nó. Cho nên người ta chửi nó vẫn thản nhiên,
còn mình thì không được. Khi mà mình nói như vậy, nhưng mà khi mình trực tiếp rồi,
thì mình giữ cho mắt mình đừng có dính mắc thì khó quá.
Cho nên con
thấy cái lý Bát Nhã không? “Hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ
uẩn giai không”, nghĩa là các pháp đều là mình thấy giai không hết, phải không?
Không có cái gì dính mắc mình hết. Nhưng mà nói thì được, cái lý luận thì được,
nhưng mà mình trực tiếp thì nó không có cái nào mà chịu đựng nổi nó hết. Nó vô
cái dính, vô cái dính, phải không? Cho nên nó khó, còn cái ở đây bên đây Phật sợ,
cho nên Phật nói phải tác ý một cái tướng khác của cái tướng đó đi. Bây giờ cái
đó nó sẽ dính mình đó.
Bây giờ người
ta nói “mày chó” thì nó sẽ dính mình đó. Thì do đó cho nên mình phải tác ý một
cái tướng khác, để rồi nó không còn cái tướng “chó” nữa, cho nên mình mới được
an ổn. Chứ còn không khéo thì nó dính vô tướng “chó” liền. Đó nó khó vậy cho
nên đức Phật mới có cái pháp Như Lý Tác Ý để mình tác ý ra, để đối phó lại với
cái ác pháp đó. Nó mạnh lắm, nó làm cho mình không thể đứng yên được.
Còn bây giờ
nói mình giữ nó không, mình nói không, không, không, không có gì hết. Tất cả đều
là huyễn giả hết, không! Nhưng mà nó không có được, nó không có cái lực, tới chừng
đó nó không có đủ cái lực. Hồi mình ngồi thì mình giữ nó không sanh diệt, nhưng
mà nó không có luyện được cái lực. Cho nên khi không sanh diệt đó nó đi ra, nó
đụng cái nó yếu, nó như cọng bún thiu rồi, nó đụng cái nó rớt rồi.
(59:28) Cho
nên nó không có đụng cái ác pháp khác thì nó ít, nó nhẹ, thì mình còn giữ được.
Nhưng mà cái nó nặng quá thì mình giữ hết được, nên mình không chịu đựng nỗi nữa.
Bởi vì cái lực của mình không có luyện, cái nội lực của tâm mình. Còn cái pháp
hướng nó thường nhắc như vậy, nó luyện nội lực nó vô hình. Mà nó trở thành cái
lực của nó. Cho nên nó lại, đạo Phật nó có cái phương pháp như vậy nó mới hay,
còn ở bên thiền bên kia thì nó không có cái phương pháp. Cho nên mình ngồi thì
mình cứ giữ vậy chứ mình không có luyện cái lực của mình, thành ra nó không có
nội lực, nó chỉ có sự yên lặng không sanh diệt nó thôi. Đến khi đụng thì nó
không thể ngồi yên được, cho nên nói không dính mắc chứ sự thật là bị dính mắc.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét