267- CHIÊM BAO LÀ HÀNH ĐỘNG NGHIỆP ĐÃ HUÂN TẬP TRONG TÀNG THỨC
(00:02) Phật
tử Anh Vũ: Tuy có sợ chút ít nhưng mà con có rải tâm từ cho nó, rải
tâm từ bi đó. Rồi một hai ngày sau, thì ban đêm con có nằm chiêm bao thấy là
con đang cố gắng rượt để đập một con rắn. Có thể đó là do thói quen hồi xưa đó
khi mà rắn vô nhà đó, thì mình tìm cách mình giết nó hay không? Rồi khi mình tu
tập đó, thì cái đó chỉ là bên ngoài thôi, thì chiêm bao đó có phải là biểu hiện
của cái gì mà thực có còn ở trong tâm mình hay không?
Trưởng
lão: Cái chiêm
bao nó còn huân lại cái nghiệp của mình còn ở trong tâm đó con. Thí dụ như hồi
xưa con huân cái chuyện mà con hay thấy rắn thì mình sợ, mình lo mình đập để nó
cắn mình. Thì bắt đầu mình huân những cái đó, rồi bây giờ nó huân thành cái khối
ở trong con người của mình rồi. Thành ra bây giờ nó thành tưởng rồi. Mặc dù
mình biết bây giờ mình không có đập, không có dí nó nữa, nhưng chiêm bao cũng vẫn
lưu xuất ra.
Thí dụ bây
giờ con thấy con rắn, nhưng mà con thấy tâm từ con không có đánh, không đập nó
nữa. Nhưng mà ban đêm con nằm mộng con lại thấy trong này. Tại vì cái nghiệp lực
của mình nó huân lâu rồi, nó còn nằm ở trong cái tiềm thức của mình đó, nó lưu
xuất ra đó.
- Con vô trong này! Con ngồi đây
đi con! Qua bên đây đi con! Con ngồi đây đi con!
Phật tử
Anh Vũ: Dạ cám
ơn Thầy.
Trưởng
lão: Đây là chú
Vũ ở bên Mỹ đó chú về bên đây, ở bên đó nửa trái đất mà về bên đây tu tập đó,
con biết. Còn mấy con thì ở gần đây không có xa lắm. Chú thì ở bên đó, hôm trước
thì vợ chú về ở đây cũng gần 2 tuần hả con? Về tập ở đây.
Do đó tập
xong rồi thì đi về Thành Phố, rồi về luôn bên Mỹ chứ không có ở dưới Thành Phố.
Hôm nay thì người chồng về. Một trong những cái duyên mà xa xuôi như vậy mà đổ
đường. Rồi về đây thì khi mà đến, trên máy bay đó về chỉ ở nhà bà con có một
đêm sáng cái về Tu viện ở luôn một tuần, chứ không có đến thăm bà con gì nhiều.
Tu cũng nhiều lắm rồi, tu cũng nhiều pháp, không phải là mới tu cái pháp mà Thầy
dạy, đã nhiều pháp. Bây giờ trở về với cái pháp mình tu. Cho nên có quyết tâm dữ
lắm.
Còn cái này
là Tâm Như con, Phật tử đó, từ lâu giờ theo Hòa thượng Thanh Từ tu tập. Nhưng
mà thỉnh thoảng về đây được nghe Thầy thuyết giảng, rồi cũng có những cái tu tập,
những cái pháp hướng con, nên nó cũng có được cái duyên.
Sau đó là
hai đứa con, đây là Thanh Giác và Tâm Như.
Còn ở đây
là, cô này là Mỹ Châu và chú Minh Điền ở Châu Đốc. Ở Châu Đốc lên trên này xin
Thọ Bát Quan Trai. Đó cái duyên mà ngàn dặm mà mấy con gặp nhau cũng là quý.
Thôi bây giờ
tiếp tục đi con!
Phật tử
Anh Vũ: Con xin
Thầy xác nhận lại là tất cả những gì ở trong chiêm bao của mình đó, là những
cái mà thực có ở trong tâm mình, phải hay không?
Trưởng
lão: Phải, nó
thực có ở trong tâm mình, nó huân thành cái nghiệp con. Rồi mình tu, mình tu rồi
lần lượt cái sự tu tập của mình nó trở lần, cái nghiệp nó vơi dần đi. Cho nên
khi mà con mới tu thì nó còn, nhưng mà tu thời gian sau thì con, khi đó con
cũng nằm mộng nhưng mà con lại con không thấy những cái đó nữa.
Cũng như một
người mới tập ăn chay, nhưng mà khi nằm mộng họ vẫn thấy ăn mặn. Nhưng mà sau
thời gian rồi cái họ nằm mộng họ thấy họ ăn chay, ai đem thịt cá cho họ không
ăn nữa. Đó nó cũng huân được thành cái lực, cái nghiệp lực ăn chay rồi, thì cái
nghiệp lực ăn chay đã huân được trong tàng thức mình rồi, thì nó đẩy lui được
cái nghiệp lực mà ăn mặn của mình, cái ác pháp nó đẩy. Thì mình thấy cái này nó
rất rõ, mà mình tu thì hiện bây giờ mình đang tu, mình tập mình còn ý thức,
nhưng mà nó huân nhiều hay ít đó là nó do ở trong cái tàng thức.
Còn bây giờ
đó mình đang sống ở trong cái tàng thức của những cái ác pháp. Cho nên do vì vậy
đó, mình tập để mình đẩy lui những cái ác pháp ở trong cái tàng thức. Khi nào nằm
chiêm bao nó toàn thiện, thì lúc bây giờ đó mình thấy là mình đã huân được cái
thiện rồi.
Cùng như bây
giờ mình ngồi mình tu thiền, mình tu hơi thở đi. Nhưng mà thời gian sau đó mình
nằm chiêm bao mình cũng thấy mình đang tu hơi thở nữa, đó là mình huân nó vô
đó. Đó cho nên toàn bộ là nó nằm ở trong cái tàng thức của mình, tâm thức của
mình.
(04:06) Phật
tử Anh Vũ: Khi nằm chiêm bao đó thì mình thấy mọi việc rất là hỗn độn,
không đầu, không đuôi và là những chuyện không hợp lý chút nào, ban ngày mình
không hề nghĩ đến. Vậy là có phải tâm mình giống như một cái thùng nó chứa tất
cả mọi pháp, mà nó đi vào sáu căn của mình hay không?
Trưởng
lão: À, nó do
sáu căn mà nó huân vô đó con, nhiều khi mình thấy không đầu, không đuôi. Nhưng
mà nhiều khi nó có những cái giấc mộng, thuở giờ mình chưa biết cảnh giới đó,
mình chưa gặp người đó nhưng mà nó vẫn lưu xuất ra. Là bởi vì trong quá khứ
mình đã huân cái đó, cái hình ảnh đó bắt đầu nó lưu xuất ra.
Cho nên nhiều
khi mình chưa biết cái đó, mà sao mình trong chiêm bao mình lại thấy cái cái
đó. Sau thời gian đó mình đến cái chỗ đó cái mình thấy. Vậy là rõ ràng là mình
đã huân cái này từ tiền kiếp, trong giấc mộng nó thể hiện cái chiều sâu của nó.
Bởi vì cái tàng thức mà, nó gói ghém cả cái thời gian quá khứ nhiều đời chứ
không phải là trong một cái đời kế đây nữa. Cái tàng thức nó gói ghém ở trong
đó, khi mà mình đi tái sanh, thì cái huân những cái nghiệp đó nó mang theo nó
tái sanh, cho nên nó mang theo cái gói ghém trong đó.
Lúc ngủ đó
thì coi như là, theo đạo Phật thì nó không có cái linh hồn, mà nó có những cái
thức nó làm việc. Bây giờ ban ngày thì mình làm việc bằng cái sắc thức, cái sắc
thức là cái thức của cái ý thức của mình đó. Nghĩa là trong cái sắc thức, cái
thân của mình nó có cái thức của nó, cái thức đó gọi là sắc thức.
Sắc thì nó gồm
có sáu thức: nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý, thức. Sáu cái thức này nó gồm lại
chung thì mình gọi tên nó là cái sắc thức. Mà khi mình nằm chiêm bao thì sáu
cái thức này, tức là mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý, căn của mình. Thì sáu cái
thức này nó đều không hoạt động nữa, tai hết nghe âm thanh, mắt không thấy vật
nữa, thì bắt đầu cái tưởng thức nó hoạt động.
Bởi vì trong
năm uẩn thì Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức. Trong năm uẩn này nó có ba cái thức:
cái thức thứ nhất là cái sắc thức, là nó mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý, thức.
Là nó gồm lại là cái sắc thức.
Và cái tưởng
thức: là cái giấc mộng của mình đó, là cái tưởng thức chứ không phải là cái ý
thức mình hoạt động ở trong cái tưởng mà được, mà cái tưởng thức nó hoạt động.
Còn cái tâm
thức của mình là cái thức thức, cái thức uẩn nó chưa hoạt động. Cái người mà thực
hiện được cái thiền định rồi, đánh thức được cái thức thức nó hoạt động. Thì
cái người đó người ta sẽ dẫn cái thức đó đi về cái Tam Minh, để người ta thực
hiện Tam Minh chứ không phải là dẫn cái ý thức mình về Tam Minh được, mà cũng
không phải dẫn cái tưởng thức mình về Tam Minh được, chỉ có cái thức thức này
thôi.
Cho nên cái
thân của mình hiện giờ nó có ba cái thức, ba cái thức nhưng mà nó có một cái
tâm mà thôi. Đó nó có một cái tâm, vì bây giờ cái tâm nó làm việc với cái thân
của nó, thì thì thân của nó thì nó phải làm việc ở trong sáu cái cửa, tức là
sáu cái thức của nó. Nhưng mà sáu cái cửa này nó đóng lại, thì cái tâm của mình
nó làm việc qua cái tưởng, gọi là tưởng thức.
Mà khi mà
cái sắc thức này bị đóng lại, cái tưởng thức này cũng bị dẹp đi, thì nó làm việc
với cái thức thức của nó. Cho nên lúc bây giờ mình mới hướng tâm đến Tam Minh.
Thì cái tâm này nó làm việc với cái thức thức của nó, cho nên mình hướng tới
Tam Minh. Con thấy không? Chứ nó không phải là có một cái thức đơn giản đâu, nó
nhiều thức ở trong này lắm.
Cho nên khi
mà mình nằm ngủ, thì mắt, tai mình đâu có nghe nữa. Sáu cái thức này nó không
có làm việc nữa. Mà vậy mà mình thấy, mình cũng nghe, cũng nói chuyện, cũng đi,
cũng đứng, cũng suy tư, cũng nghĩ. Ở trong giấc mộng y như mình sống như bình
thường, phải không? Nhưng mà cái gì nghe? Cái thức nghe chứ không phải là cái lỗ
tai mình nghe nữa, con hiểu chưa?
Đó, Thầy
phân tích cho nó rõ ràng mới thấy được cái chỗ tu của mình chứ không khéo?
Nhưng mà khi mình chết rồi thì ba cái thức này nó cũng đi tiêu mất hết, không
còn cái nào gọi là thức nữa. Cho nên nó đâu còn cái linh hồn đâu, người ta tưởng
là cái thức là cái linh hồn của mình, khi mình chết rồi cái thần thức nó còn,
nhưng mà không còn. Đạo Phật cho nó là hoại diệt hết toàn bộ.
(08:12) Nhưng
mà cái hành động mà mình huân thành cái nghiệp đó, thiện- ác nó còn. Cho nên vì
vậy mà nó chuyên chở theo với những cái hình ảnh, những cái âm thanh, những cái
hành động mà thiện- ác của mình, nó chuyên chở theo. Mà gọi nó là cái nghiệp,
vì vậy cái đó nó đi tái sanh.
Cho nên khi
mình tái sanh mình có cái thân khác cũng có ba cái thức, cái thân nào nó cũng
có ba cái thức vậy hết. Cho nên vì vậy mà khi cái nghiệp nó đi tái sanh, thì nó
qua ba cái thức khác thì nó hoạt động, thì ở trong đó thì chỉ có cái tưởng thức
thì nó lưu xuất ra được tất cả cái mình chôn dấu ở trong cái tâm thức của mình
đó, nó xuất hiện ra trong giấc mộng đó.
Còn ý thức
thì nó không có biết cái điều đó được, mà chỉ có cái tưởng thức nó lưu, nó làm
việc. Còn cái tâm thức của mình, cái thức thức đó, nó nằm nó ngủ chưa có làm việc
được. Trừ ra mình có nhập định mình mới đánh thức nó dậy thôi, thì sau khi đánh
thức nó mình mới điều khiển nó, nó mới hướng tâm đến Tam Minh nó được.
Phật tử
Anh Vũ: Có người
họ nói là họ không còn nằm chiêm bao nữa thì nó là trạng thái gì?
Trưởng
lão: Là cái trạng
thái ý thức nó luôn luôn nó tỉnh thức rồi, nhưng mà họ luôn luôn họ tỉnh thức,
khi mà họ ngủ thì cái tưởng thức họ cũng không có hoạt động. Thì sáu cái này nó
cũng không hoạt động. Sáu cái sắc thức của thân thì nó không hoạt động, mà cái
tưởng thức nó không hoạt động, thì cái người này không có chiêm bao. Nhưng mà
chưa phải họ có cách thức họ xả đâu, tại vì nó không hoạt động thôi. Nhưng mà
thỉnh thoảng nếu mình huân cái gì, mình uất ức, mình tức hay hoặc thương nhớ một
cái gì đó, cái nó hồi tưởng lại nó cũng xuất hiện ra, nó có chiêm bao trở lại.
Phật tử
Anh Vũ: Chứ
không phải là người đó đã xả hết?
Trưởng
lão: Không phải
đã xả hết. Khi nào mà xả hết là chúng ta phải đóng sáu cái thức của chúng ta lại,
qua cái Định của Nhị Thiền thì nó dừng sáu cái thức đó. Thì nó tới cái Tam Thiền
thì cái tưởng thức nó mới hoạt động, mới thực hiện ra. Và lúc bấy giờ mình có
những cái pháp tu để mình xả cho hết cái tưởng thức đó, thì nó nhập Tam Thiền,
thì cái tưởng thức nó mới ly ra hết được. Mà mình chưa có nhập Tam Thiền mà giờ
mình không chiêm bao thì nó không đúng rồi. Nó nằm đó chứ nó chưa hoạt động, chứ
ít bữa rồi có cái gì phải tức tối cái nó hoạt động trong giấc chiêm bao.
Phật tử
Anh Vũ: Con
cũng có câu hỏi nữa, nhưng mà để các anh chị có câu hỏi gì thì cứ hỏi, tại vì
con còn ở đây lâu đó.
Trưởng
lão: Con có gì không
con, con có gì hỏi không con?
Phật tử
Anh Vũ: Có hỏi
gì đó thì cứ hỏi Thầy.
Trưởng
lão: Vũ bụng nó
thì nó nói nếu mình giành mình hỏi hết thì không để ai hỏi hết thì cũng kỳ, cho
nên nó nhường lại mấy con hỏi. Rồi con, thôi hỏi tiếp đi con!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét