294- TƯỞNG CỦA Ý THỨC VÀ TƯỞNG UẨN KHÁC NHAU
Tu sinh
1: Kính bạch Thầy…con
cảm nhận cái từ trường hay cái tưởng của con thì con chưa rõ, nhưng mà khi xả
ra thì con thấy nó an ổn…
Trưởng
lão: Cái đó là
cái tưởng của con.
Tu sinh
1: Nó nhẹ
nhàng, nó an ổn.
Trưởng
lão: Biết rồi,
cái đó là cái tưởng thôi. Nó nhẹ nhàng, an ổn cũng là tưởng. Nghĩa là con bây
giờ không thể nào thấy không khí, mà giờ con thấy không khí nó bay như thế này
là tưởng rồi, con hiểu không? Còn khi nào mà con thấy được cái từ trường là khi
nào mà con phải có đủ cái năng lực của bảy giác chi và con phải nhập được Tứ
Thiền, từ đó con thực hiện cái tâm thức của con nó hoạt động con mới nhìn bằng
cái tâm thức của nó thì con mới thấy từng cái hào quang của người ta, từng cái
từ trường của người ta mới được. Còn bây giờ con thấy như vậy là hoàn toàn con
thấy tưởng thôi, cái tưởng con thấy như là nó bay, nó cuộn cuộn nó bay vậy đó,
cái không khí nó bay vậy là cái tưởng con hết. Con hiểu không?
Chứ bây giờ
con chưa có nhập Tứ Thiền được, chưa tịnh chỉ hơi thở được, tâm thức con nó
chưa có hiện ra.
(1:07:30) Tu
sinh Kim Tiên: Kính bạch Thầy! Xin Thầy giảng trạch cái tưởng tượng của
ý thức khác và cái tưởng uẩn khác (như thế nào)? Chứ không để bị nhầm cái chỗ
đó?
Trưởng
lão: Cái tưởng
của ý thức là như thế này: Con ngồi bây giờ mà nó không thấy cái không khí mình
như nó bay ra, mà con ngồi đây mà con tưởng ra như cái không khí mình nó cuộn
cuộn như là cái khói hay cái gì vậy đó, đó là cái ý thức tưởng. Còn cái tưởng
nó hoạt động thì nó khác nữa mấy con, thì cô Kim Tiên nói để mà Thầy nói: bây
giờ chúng ta tưởng cái này, tưởng cái kia bằng cái ý thức tưởng, con hiểu
không? Ngồi mà tưởng ra cái này, cái kia, ngồi mà nghĩ tưởng ra đó là ý thức tưởng.
Còn cái tưởng uẩn nó không phải ngồi tưởng được đâu, nó làm là nó làm, cũng như
bây giờ con đi kinh hành con không có tưởng nó đẩy con đâu. Còn bây giờ con mới
ngồi con tưởng, con cứ đi vậy mà con tưởng nó đẩy mình đi thì đó là ý thức tưởng,
con hiểu chưa?
Còn bây giờ
con đi mà con không có tưởng mà có cái lực nó đẩy ra thì đó là tưởng lực đẩy.
Phân biệt được cái chỗ này chưa?
Tu sinh
Kim Tiên: Là
cái đó khi mà ý thức hoàn toàn thanh tịnh thì cái tưởng uẩn nó mới xuất hiện,
có nghĩa là nó qua cái tầng ý thức.
Trưởng
lão: Mới xuất
hiện. Đúng vậy.
Phật tử: Còn cái tưởng này mình đang hoạt
động, cái ý thức đang hoạt động mạnh cho nên cái tưởng này nó lại lòi ra. Chứ
không cứ để bị lầm. Chứ cứ nghe nói tưởng, trường hợp cái tưởng này mà qua cái
tưởng kia là không được.
(1:08:55:09-1:08:59:
không nghe được)
Trưởng
lão: Chưa con
chưa tập, bây giờ con đang tập cái đề mục thứ mười bảy đi, cái tỉnh thức thứ mười
bảy đó rồi mới bắt đầu mình đi từng bước, rồi sau này mới tập cái Thân Hành Niệm.
Tu sinh
2: Kính bạch Thầy!
Cái đề mục thứ mười bảy, khi mà con luyện nó một tuần thì nó không ngủ được thì
như vậy là luyện đủ chưa hay là phải luyện tiếp?
Trưởng
lão: Chưa, chưa
đủ con.
Tu sinh
2: Vậy là con
tiếp tục?
Trưởng
lão: Tiếp tục
tu, nhưng mà tu trong cái khoảng thời gian của con vừa với cái sức của con
thôi, rồi nó không ngủ thì nó tỉnh càng tốt chứ không sao. Nhưng mà mình sẽ tập,
mình không mệt, không có những cái chướng ngại thì tốt, còn nó có chướng ngại
thì mình lui lại, còn nó không chướng ngại thì mình cứ tu tập thôi, rồi mình tu
tập mình thực hiện qua Thân Hành Niệm để vừa trợ giúp cái thân hành nội mà vừa
trợ giúp cái thân hành ngoại. Thì hai cái này nó trợ giúp cái sức định tỉnh của
mình để cho nó hoàn tất được cái sức định tỉnh, nó gom sáu căn lại để mà con nó
thực hiện bảy giác chi đó.
Tu sinh
2: Ví dụ như
bây giờ con đi Thân Hành Niệm hai tiếng đồng hồ, sau đó tới giờ con đi ngủ thì
nó không ngủ nó thức luôn, tới khi mà con thức như vậy đó thì rất là tỉnh táo,
rất là khỏe, thân tâm nó nhẹ nhàng thì con nên nhất định đi ngủ hay là con nên
thiền tiếp.
Trưởng
lão: Không, con
phải bảo: “Ngủ không có được tỉnh thức, bây giờ Ta cho Mi ngủ lát nữa tới
giờ tu là Mi phải tu cho đúng theo cái lệnh của Ta”, chứ đừng có thiền trước.
Chừng nào mình muốn thiền kéo dài thời gian ra mình có cái lệnh mình cho, chứ
không khéo nó tỉnh vậy nó tập cho con, thành ra con bị nó lôi. Tới giờ ngủ mà
nó không ngủ nó tỉnh.
Tu sinh
2: Nó trở đi trở
lại, có khi thì nó thức hoài nó không có buồn ngủ, nó tỉnh táo, tới chừng nó ngủ
18 – 19 tiếng đồng hồ.
Trưởng
lão: Trời đất
ơi! Bởi vậy nó dẫn con, bởi vậy Thầy nói nó dắt con lúc nó tỉnh là nó dụ, nó dụ
con đã rồi bắt đầu nó cho con ngủ. Cho nên ở đây Thầy mới bảo mình làm chủ
Tu sinh
2: Lâu nay bị
ba, bốn lần như vậy.
Trưởng
lão: Con phải
làm chủ, còn làm chủ tức là con ra lệnh “Ngủ! Mà Mi không ngủ là lát nữa
thức Ta sẽ cho Mi thức, chứ Mi ngủ là chết”, đó vậy con dặn riết, tác ý riết
nó sợ tới chừng giờ ngủ nó ngủ.
Tu sinh
2: Từ hôm Thầy
dạy đề mục thứ mười bảy tới giờ nó không ngủ gì hết trơn.
Trưởng
lão: Bây giờ
con tập nó tỉnh rồi đó, có cái khả năng tỉnh rồi. Nhưng mà tới giờ ngủ: “bảo
Mi ngủ, hồi nào Ta bảo tỉnh thì phải tỉnh, mà bây giờ Ta bảo ngủ là phải ngủ,
Mi cãi là không được”.
Tu sinh
2: Nó tỉnh thì
nó tỉnh mà bảo nó ngủ nó chưa được.
Trưởng
lão: Con bây giờ
phải tập làm chủ nó, chứ bây giờ nó hết tỉnh rồi bắt đầu nó nói biểu nó tỉnh: “Ta
tỉnh cho Mi luôn rồi cho Mi chết, rồi mai mốt Ta cho Mi ngủ một loạt”.
Thành ra nó sai con, chứ con không có làm chủ nó, như vậy cho nên “Ta
muốn tỉnh là Mi phải tỉnh, mà Ta muốn ngủ là Mi phải ngủ không có được cãi”.
Con phải làm chủ nó, con điều khiển nó đi. Thầy nói có Thầy mà con ma nó phải
chạy thôi. Ma nó thường làm cho mấy con rối rắm lắm!
(1:11:58) Tu
sinh 1: Kính bạch Thầy! Khi mà tu tập Thân Hành Niệm, đề mục thứ mười
bảy thì không còn chướng ngại nữa hay là…?
Trưởng
lão: Còn chứ
chưa hết.
Tu sinh
1: Con thấy nó
quay vào.
Trưởng
lão: Nó quay
vào chứ mà nó vẫn còn, bởi vì con còn xả ra chứ không phải con liên tục, chừng
nào mà liên tục 12 tiếng đồng hồ đạt được nó mới hết, chứ còn không thì nó
không hết, phải không?
Tu sinh
1: Kính bạch Thầy!
Sau… con tưởng tỉnh táo lắm.
Trưởng
lão: Cái lực của
Thất Giác Chi nó theo cái điều khiển của cái ý thức con, ví dụ như bây giờ con
giơ chân lên thế này thì cái lực của nó đẩy cho cái chân con nhẹ vừa với cái điều
khiển của con, còn cái này nó đẩy bay lên như thế này, mà thay vì con giơ chân
nó cỡ này mà nó đẩy lên trên vầy thì nó là lực tưởng rồi chứ. Nó ngoài cái ý thức
của con chủ động rồi thì nó là lực tưởng, mà còn ở trong cái sự chủ động là Thất
Giác Chi, con hiểu chưa?
(1:12:56) Tu
sinh 1: Nếu mà Thất Giác Chi thì sử dụng nó như thế nào?
Trưởng
lão: Thất Giác
Chi nó xuất hiện thì con sử dụng theo cái pháp hành của con, nó đúng với cái
hành động của con, nó vừa giống với con giơ chân bình thường có bao nhiêu đây
thôi mà nó khác lạ là con biết tưởng là con phải bảo nó dừng lại. Còn nếu mà nó
cứ đẩy con vừa vầy rồi con bước đi nó cũng vừa nó không dài. Còn bây giờ nó bắt
con chạy lia lịa như vậy thì đây là tưởng rồi không được, dừng lại, phải không?
Nó sai! Còn nếu mà con cứ đi đều đều thì lực của giác chi rồi, tinh tấn của nó
thì cứ để cho nó tu. Mình cứ ôm pháp nhờ nó thì mình tu nó lại tốt chứ sao!
Tu sinh
1: Cái lực tưởng
nó cũng tốt hả Thầy?
Trưởng
lão: Tưởng có
thể khi nào mà nó đẩy sai thì mình bảo cái tưởng dừng, chứ ai bảo cái Tinh Tấn
Giác Chi con dừng, bảo cái lực tưởng. Bởi vì khi nó đẩy con quá sức thì con bảo: “Không
có đẩy nha, bình thường lại, đi bình thường lại” thì do đó nó bình thường,
chứ con đâu có bảo nó dừng cái Tinh Tấn Giác Chi đâu.
Tu sinh
1: Thầy bảo cái
Tinh Tấn Giác Chi nói dừng là nó dừng?
Trưởng
lão: Dừng chứ,
con bảo dừng nó cũng dừng, nó mất đó con! Tinh Tấn Giác Chi nó mất. Bởi vì có ý
thức lực của con con bảo nó dừng sau đó nó dừng con luôn, nó rất vất vả cực khổ.
Tu sinh: (không nghe rõ)
Trưởng
lão: Đâu có,
con đâu có bảo được. Bởi vì con tu tập đúng nó phải xuất hiện thôi.
Tu sinh
Kim Tiên: Kính
bạch Thầy! Nó cũng có chỗ khác biệt chứ, nó có chỗ khác biệt để cho mình phân
biệt. Bởi vì nó bất thường thì mình mới phát hiện.
Trưởng
lão: Phải rồi,
đúng rồi, nó mới phát hiện.
Bây giờ Thầy
vô tiếp hả con…?
Cô Út: Bây giờ Thầy tiếp rồi con đi thành
phố (không nghe rõ)
Trưởng
lão: Rồi, bây
giờ các con đủ rồi, thôi nha!
Tu sinh
1: Bạch Thầy
cho con hỏi chút xíu? Một phút thôi Thầy ạ! Tại vì con đi Thân Hành Niệm ban
đêm, không có ngoại cảnh gì bên ngoài chi phối hết, mà chỉ vì con chú tâm vô
cái bước chân “giở tới, rồi bước tới, giở gót rồi hạ gót”, con chú
tâm cái đó trong khi con quên cái bước thứ mấy, nó không có bị cái ở bên ngoài
Thầy.
Trưởng
lão: Thầy đã bảo
con tu mà nó quên, tức là thứ nhất con tu không kỹ, phải tu tập lại kỹ.
HẾT BĂNG.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét