300– CÁC TRẠNG THÁI TƯỞNG
(20:10) Tu
sinh Gia Khánh: Thứ hai, con có thêm phần nữa là… Trước con có trình
với Thầy rồi, cái tưởng. Hồi trước thì nó có cái… cái ngọt, có cái ngọt nhưng
mà nó ít, nó ra nước miếng thôi. Sao bây giờ nó lại có cái… nó… nó lạt mà nước
miếng nó cứ…?
Trưởng
lão: Nó ra.
Tu sinh
Gia Khánh: Ra.
Trưởng
lão: Được rồi,
tác ý. Có cái gì, con cứ tác ý thôi. Bởi vì tu… Cái đó, nó không phải. Nó làm
cho rối loạn nhưng mà nhiều khi mà nó… cái tâm nó yên ổn một chút thì bắt đầu
nó có cái… cái kích động cái nước miếng của con. Thầy có một người đệ tử, họ
tu tập, họ nhiếp tâm chưa được thì nó thôi, mà hễ nhiếp tâm được thì nước mắt
nó cứ nhễu xuống, hai con mắt nó cứ nhễu nước xuống. Mỗi lần mà khi mà nó nhiếp
tâm nó an trú, nó ở trong cái sự nhiếp đó, hoàn toàn nó yên tĩnh thì nước mắt
nó chảy.
Nó… trong sự
yên tĩnh đó, nó kích động cả nước mắt. Còn con nó kích động cái hạt nước miếng.
Hồi đó nước miếng ngọt, còn bây giờ đó nước miếng lạt, nó cũng kích động. Nhưng
mà không sao, tác ý mấy con. Tác ý, dùng cái pháp tác ý: “Cái hạt nước
miếng này không có kích động, không có ra nước miếng nữa. Phải thanh tịnh, yên
lặng, phải bất động”. Con nhắc nó như vậy rồi cứ tu tập, không có lưu ý đến
nó nữa, lo tu tập. À, nó ra nhiều thì mình biết nhiều, nó ra ít thì mình biết
ít. Con có gì không con?
Tu sinh 6: Dạ, con xin kính lễ Thầy, cái giấy
con nạp mà nó không có Thầy.
Trưởng
lão: Ô? Như vậy
là con… Thầy chưa có kêu con hả con? Vậy sao trong này không có? À, chắc có lẽ
là Thầy bỏ quên. Ừ, bữa đó cầm mấy cái tờ giấy kia đã xong rồi đó. Có lẽ là vậy.
Vậy thì con cứ trình cho Thầy đi, cũng không sao đâu con. Khoan con! Con về tập
tu vậy đi con. Nhớ, nó còn hạt nước miếng thì tác ý đi. Chừng nào mà nó chưa hết
thì Thầy sẽ… gặp Thầy, Thầy sẽ dạy.
Tu sinh 6: Dạ, con xin trình Thầy cái trạng
thái mà… cũng như… cũng… tâm cũng thanh thản, vô sự nhưng mà lúc này
cái…cái… cái hàm răng cũng… cũng như kẹp chặt lại, cũng như cái trạng thái
là nó muốn im lặng, không muốn hở miệng để nói chuyện. Như vậy là trạng thái…?
(22:25) Trưởng
lão: À, trạng thái đó cũng bị Tưởng nữa. Nó tự nhiên thôi. Thôi, bây
giờ nó có bắt đầu đó, nó… Khi mà con tu tập thì bắt đầu nó cắn chặt, nó cứ rút
riết, nó cắn, cắn chặt hai răng lại, kêu là nó cắn lại nó không muốn nói chuyện.
Đó cũng là cái trạng thái của Tưởng đó con, tất cả những cái hiện tượng, nó
khác lạ, nó không bình thường. Bởi vì tu tập trên Tứ Niệm Xứ là hoàn toàn nó ở
trên cái trạng thái tâm bình thường, cái thân bình thường, nó không có cái gì
mà lạ trong đó hết. Mà có lạ là tức là nó có sai.
Tác ý nó,
tác ý: “Phải bình thường, không có cắn chặt răng nữa!”. Không khéo
nó… Các con thấy không? Khi mà mình vận dụng đi một cái pháp nào tu đi nữa thì
nó có cái sự… Ở trong cơ thể của nó, nó sẽ vận dụng, nó làm cái điều kiện, nó
hiện tướng nó ra. Nó hiện cái tướng này, tướng ra. Cho nên mình cứ lấy ở trạng
thái bình thường, không có cái tướng trạng nào hết. Mà khi nó có những cái vậy,
mình thấy nhiếp tâm sao nó dễ, nó được. Đó là cái tướng trạng của Tưởng con.
Phá sạch những
cái này xuống! Chứ không khéo nữa rồi nó sanh ra những cái tướng này rồi tới tướng
kia. Nó nhiều cái trạng thái tướng của nó. Ngay từ khi mà mình có mình thấy cái
cảm giác nó không bình thường là dùng cái pháp tác ý cho Thầy. Rồi coi nó hết
hay không hết rồi. Một vài lần mà nó không hết thì con sẽ trình lại Thầy. Rồi
Thầy tìm cách để rồi Thầy sẽ giúp con câu trạch pháp để giúp con, mình tác ý chỗ
nào.
Tu sinh 6: Con cũng xin Thầy, lần trước là Thầy
nói cái… cái ngồi của con đó. Con có trình cho Thầy, rồi Thầy nói để Thầy dạy
cách ngồi. Vậy con xin Thầy. Bây giờ con cố… con nhiếp tâm, cố gắng ngồi cho bằng
được thẳng lưng lên.
Trưởng
lão: Rồi, rồi,
được rồi.
Tu sinh 6: Thầy dạy con.
(24:06) Trưởng
lão: Rồi rồi, ngồi thẳng lưng là tốt. Phải ngồi thẳng lưng, không ngồi
thôi, mà ngồi thẳng lưng. Nhưng mà Thầy chờ cho mấy con nhiếp tâm, tu tập xả
tâm được đó, thì chừng đó Thầy mới dạy cho cách ngồi, hiểu không? Lo cái tâm
trước cái đã. Còn lo bây giờ, lo cái thân mà vừa lo cái tâm nữa, hai cái nó vật
con mà chết đó.
Bởi vì Thầy
biết cái ngồi, nó… Người ta ngồi được thì nó đỡ rồi. Còn người mà ngồi chưa được
thì lo cái phần đó thì không được. Cho nên con bây giờ lo cái phần tâm đi. Với
vả lại, cái đuổi bệnh… Lo cái phần tâm đi con, lo đi. Rồi cái phần ngồi đó, Thầy
sẽ giúp, đừng có lật đật. Đừng có lật đật! Tập một lần hai cái, Thầy sợ cái sức
của mấy con làm không xuể. Mà nếu mà có tập được thì càng tốt, nhưng mà khoan
đã, đừng có lật đật. Thầy bảo tu tập phải căn bản, đừng có vội vàng, từ từ.
Tu sinh 6: Và với thêm phần… Cũng từ đó đến
nay là con có cái cũng như là nó cứ… cứ tuôn ra. Nay con cũng xin nói ra thì với
Thầy. Cũng như cư sĩ ở dưới Tiền Châu… thì hồi… hồi hôm mà lớp Chánh kiến,
con có nói với Thầy. Con cũng có quen biết đó mà con biết được Phật pháp, con
được đi trên con đường tu tập. Nhưng mà con trình với Thầy là đạo tràng đó
là…cũng như là đối với Hòa thượng đi với… cũng như quy y và học pháp môn Hòa
thượng Thanh Từ mà con lại nói cái chuyện khác thì con thấy nhẹ lòng lắm Thầy.
Con nhẹ lòng, con nói với vị đệ tử của… của… của Hòa thượng Thanh Từ. Cho nên
cũng như là Hòa Thượng gì đó con cũng xin sám hối Thầy.
Trưởng
lão: Ừ, được rồi.
Tu sinh 6: Để con được thanh thản chứ để…
Trưởng
lão: Được rồi,
thôi, sám hối rồi thôi, không có gì đâu. Thôi được rồi, rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét