329- ÁI NGỮ VỚI NGƯỜI THIỆN CHỨ KHÔNG ÁI NGỮ VỚI NGƯỜI ÁC
(32:05) Phật
tử Thạch: Mô Phật, xin thưa Thầy cho phép con hỏi thêm một câu.
Người ta nói
bên Đại Thừa và một số người theo quý vị khác, khi người ta đọc qua sách hay là
nghe băng của Thầy thì họ có thắc mắc như thế này. Họ đặt cái vấn nạn, là nếu một
vị A La Hán, quý vị đã giác ngộ rồi, thì sẽ có cái tâm từ bi và cái lời nói là
lời ái ngữ, còn Thầy nói thì cái lời của Thầy phê phán họ quá nặng, như vậy tức
là vị này chưa có đắc đạo.
Và một ông
sư đã dẫn chứng cái lời của thầy Chân Thiện cho rằng A La Hán cũng vẫn còn có
những cái lậu hoặc tức là vẫn chưa hoàn toàn sạch hết.
Dạ xin Thầy
từ bi chỉ dạy.
(32:45) Trưởng
Lão: Bởi vì A La Hán, đây trả lời về cái phần vị A La Hán.
A La Hán mà
nói không hết lậu hoặc thì làm sao gọi là A La Hán? Phải không? Vì vị A La Hán
là phải người hết sạch lậu hoặc mới là A La Hán. Cho nên A La Hán mà nó không hết
lậu hoặc, đó là cái tưởng của người ta nói ra thôi.
Còn về một
phần tại sao mà Thầy gay gắt với Thiền Đông Độ, gay gắt với Đại Thừa? Là tại vì
Thầy nhìn thấy chúng sanh đang khổ vì các pháp này.
Ngày xưa Đức
Phật đã nhìn thấy được sự đau khổ của lục sư ngoại đạo, cho nên Ngài hoàn toàn
là bác sạch sáu mươi hai luận thuyết của ngoại đạo. Ngài mạnh dạn, Ngài nói thẳng,
nói thật sự, thậm chí như cái thế giới siêu hình, Đức Phật cũng xác định rằng
không có thế giới siêu hình. Mà trong cái thời đó đâu phải là dễ nói cái chuyện
đó đâu, người ta vẫn thấy cái thế giới siêu hình kia mà?
Trong thời
chúng ta có khoa học mà Thầy nói ra một cái điều này cũng là một cái điều rất
là chướng ngại, nhưng vẫn nói: “Thế giới siêu hình không có!” Và
đồng thời Thầy còn dẫn chứng được ngày xưa Đức Phật chỉ nói đó là thế giới tưởng
tri mà thôi. Chỉ bấy nhiêu đó thôi, chúng ta không triển khai nổi rồi.
Còn bây giờ
Thầy vạch ra hết, cho nên người ta nói sao Thầy là một người không có ái ngữ?
Ái ngữ với người thiện chớ không thể ái ngữ với người ác.
Điều này, nếu
mà tui ái ngữ với người ác thì tui tùy thuận, tui bị lôi cuốn theo ác pháp, thì
tức là ác pháp nó sẽ tràn lan, nó sẽ diệt hết con người trên hành tinh này. Nó
không thể nào, nó đang diệt cái nền đạo đức của con người, mà bây giờ tôi ái ngữ
với nó để cho nó sống thì tức là cái nền đạo đức đó không có.
(34:15) Cũng
như bây giờ Thầy nói, bây giờ Thầy cũng theo tùy thuận họ, nói có thế giới siêu
hình, thì cái đạo đức nhân bản này không thể có được. Là tại sao? Tại vì chúng
ta còn dựa vào thần thánh, dựa vào Phật, dựa vào Bồ Tát để cầu khẩn, thì như vậy
làm sao mà đạo đức, có công lý, công bằng được? Tức là đạo đức không thể đưa ra
được.
Vì vậy mà phải
quét sạch cái sai này. Vì vậy mà phải thẳng thắn, phải nói mạnh, không thể nào
mà ái ngữ với họ được.
Cho nên một
cái người mà chứng đạo, người ta biết sử dụng ngôn ngữ. Đối với người nào ái ngữ,
mà đối với người nào không ái ngữ. Cái đó là cái biết sử dụng.
Cũng như
pháp luật, người ta biết phạt cái người nào, mà người ta biết tha cho cái người
nào. Cái người mới phạm thì người ta cảnh giác, người ta giáo dục họ, người ta
dạy họ để rồi họ sửa đổi lại. Còn cái người này đã ba lần, năm lần không chịu sửa,
bắt buộc người này phải bỏ tù, buộc họ phải cải tạo bằng cách này, bằng cách
khác, có thể suốt đời họ không được trả tự do!
Đó như vậy
là không thể nào mà chúng ta luôn lúc nào cũng phải dùng ái ngữ đâu, không phải
đâu. Nói Đức Phật, nói người tu chứng ái ngữ, như vậy là ái ngữ đó ngu. Một cái
người ác, một cái quỷ vương, một cái ác thú mà chúng ta dùng ái ngữ, nó có tha
thứ chúng ta không? Không tha thứ đâu.
Cho nên
chúng ta phải là người sáng suốt, là người trí tuệ, biết sử dụng ái ngữ lúc
nào, mà biết sử dụng những cái ác ngữ đối với những người ác, để chúng ta diệt
cho sạch chứ! Đó là cách thức mà của một người trí tuệ, của một người tu chứng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét