367- TƯỞNG XUẤT HIỆN KHI AN TRÚ TÂM
(00:00) Trưởng
lão: Trong cái thời gian mà Thầy đi Nghệ An, rồi Hà Nội mà Thầy về, Thầy lo cho
sư Giác Thường nhiều lắm mấy con. Hôm nay là không có mặt sư Giác Thường, là tại
vì Thầy cho sư Giác Thường, coi như là ba mươi phút nhiếp tâm và an trú tâm được
vào tu Tứ Niệm Xứ. Nhưng Thầy đã kiểm tra lại hoàn toàn sư Giác Thường tu không
đúng đâu mấy con. Cho nên hiện giờ sư Giác Thường, vừa rồi Thầy qua Thầy gặp sư
Giác Thường, Sư Giác Thường xin Thầy cho dạy, cho phép thầy được tập luyện Tứ
Thần Túc.
Thầy đã có
tuệ, đã có tư tuệ, hiện bây giờ thầy đã hiểu được pháp này, pháp kia. Cho nên
Thầy kiểm tra lại hoàn toàn thầy đã lọt vào tưởng tuệ. Rất là nguy hiểm mấy
con! Thầy cứ ngỡ rằng mình đã đạt được, nhưng mà không ngờ đạt sai pháp. Hoàn
toàn sư Giác Thường ức chế tâm của mình bị lọt vào pháp tưởng. Cứ ngỡ rằng hết
vọng tưởng, nhưng mà để cho Tưởng tuệ của mình tự tăng lên thời gian dài.
Rồi Thầy bảo
ba mươi phút là phải dừng lại, có một trạng thái gì thì chờ Thầy, khi đó Thầy sẽ
chỉ cách thức phá trong những trạng thái trong ba mươi phút an trú tâm.
Các con biết
khi mà các con nói ba mươi phút an trú tâm đều được Thầy kiểm nghiệm, Thầy cho ở
gần Thầy kiểm nghiệm hết, coi đúng ba mươi phút đó như thế nào? Tại sao suốt
trong ba mươi phút an trú tâm mà không có trạng thái tưởng nào hiện ra? Bởi vì
ý thức của mấy con suốt trong ba mươi phút nhiếp tâm và an trú, là có sự ức chế
trong đó rõ ràng chứ, nó mới không niệm chứ. Cho nên vì vậy mà các con thấy, Thầy
sử dụng cái pháp để nhiếp tâm bằng cái đường lối đúng như Phật dạy- Như
Lý Tác Ý. Là ý thức chúng ta mắc bận làm việc cho nên vọng tưởng không
phóng.
Còn an trú
tâm là cái ý thức không làm việc nữa. Đầu tiên thì nó biết hơi thở ra vô. Nhưng
một lúc nó an thật sự, thì cái tưởng thức nó thay thế nó làm việc, ý thức không
làm. Nhưng khi mà tưởng thức mà nó làm việc thì nó phải có những cái trạng thái
hiện ra. Mà những trạng thái hiện ra, thì chúng ta phải sử dụng phương pháp nào
để mà xả tất cả những trạng thái này?
(02:27) Mà
khi xả hết những trạng thái này rồi thì chúng ta mới đạt được ba mươi phút an
trú tâm. Mà các con thấy các con làm sao các con tránh khỏi cái cửa tưởng thức
này? Cái cửa tưởng thức này làm sao tránh khỏi?
Vậy mà nhiếp
tâm, an trú mà không có tưởng thì như thế nào? Nó phải có những hiện tượng tưởng.
Khi chẳng hạn nào bây giờ cái sự an trú của một cái ý thức của chúng ta mà an
trú thì nó rất bình thường, giống như người tu Tứ Chánh Cần.
Họ tác ý một
câu, họ tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi họ ngồi
đây họ nhìn coi cái ý của họ nó khởi niệm gì? Họ không ức chế nó đâu, thì bắt đầu
ở trong đầu họ nó khởi một niệm, thì bắt đầu họ mổ xẻ cái niệm đó ra. Thì mổ xẻ
nó ra thì họ xả cái niệm đó bằng câu tác ý kế đó. Rồi họ trở về với trạng thái
bất động, thanh thản của họ nữa. Rồi nó có niệm nữa họ sẽ xả từng, tiếp tục ba
mươi phút như vậy, họ luôn luôn lúc nào cũng có niệm hết.
Có hôn trầm,
thùy miên thì họ đi kinh hành. Nhưng họ biết cái giờ đó có hôn trầm, thùy miên
thì họ không đợi hôn trầm, thùy miên đến, họ vẫn đi trước. Họ rất bén nhạy, họ
rất tỉnh táo.
Khi có niệm
thì họ ngồi đó, bởi vì có niệm là phải có còn đang tỉnh, cho nên nó mới có vọng.
Mà có vọng thì tức là họ sẽ dùng ý thức của họ tư duy, suy nghĩ để xả cái niệm
đó, chứ không phải là họ “biết vọng liền buông xuống”.
Còn không niệm
họ biết không niệm, họ biết tâm họ bây giờ nó không có khởi niệm nữa rồi, thì họ
biết nó sẽ đi vào hôn trầm đó, thùy miên. Họ biết trước, họ định trước, họ sẽ
không làm gì nữa. Cho nên họ đã đứng dậy đi kinh hành trước khi có hiện tượng lặng
vô. Họ nghe nó an là họ biết rồi, nó sắp sửa đây rồi. Cho nên cái người tu Tứ
Chánh Cần, người ta dùng cái sáng suốt, cái tri kiến, cái ý thức của họ. Họ xem
xét từng phút, từng giây, từng tâm niệm trong đầu của họ để nó hiện ra cái niệm
này hoặc là cái niệm hôn trầm, thùy miên. Trước khi hôn trầm, thùy miên nó sẽ
báo cho chúng ta biết chứ nó không phải là nó muốn vô là vô liền đâu, không có
đâu.
(04:30) Chỉ
có trạng thái vô ký thì nó giật, giật mình một cái vậy, nó quá nhanh, nó làm
chúng ta không hay thôi. Chứ còn tất cả những cái khác đều chúng ta biết hết.
Đó là người tu Tứ Chánh Cần.
Còn các con
tu mà nhiếp tâm bằng con đường pháp Như Lý Tác Ý, bằng con đường hơi thở của Phật
dạy. Và an trú tâm bằng con đường của Phật dạy, thì làm gì mấy con cũng có tưởng
hết, người nào cũng có tưởng. Ba mươi phút là trong khoảng thời gian an trú ba
mươi phút đều có tưởng xảy ra- xúc tưởng hỷ lạc. Ngồi một chút sao an lạc quá ?
Mà mấy con không trình mấy con tưởng rằng đó là định. Không phải, không phải định.
Tướng định, không phải đâu! Nó là ma chứ không phải đâu.
Cho nên vì vậy
một trạng thái hỷ lạc nó sinh ra nơi thân tâm của mấy con, phải tác ý ngay liền,
xả liền. Nhiều khi ngồi đó mà tác ý, vừa động niệm tác ý là nó sẽ đi mất. Bởi
vì khi động thì nó mất cái an trú, mà không động, thì không mất an trú. Vậy các
con hiểu chưa? Cho nên Thầy nói khi mà ba mươi phút các con đến đây trình bày
cho Thầy coi. (Có gì không con? Con hãy trình cho Thầy). Cho nên
khi mà bị những trạng thái tưởng, mấy con phải nói cho rõ, để mà Thầy giúp cho
mấy con được nhiếp tâm an trú khoảng thời gian đó cho nó đúng. Là chúng ta đã
chủ động bằng ý thức chúng ta, để an trú được ba mươi phút, để bước sang qua Tứ
Niệm Xứ một cách chững chạc và đúng đắn hơn.
Con trình Thầy!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét