398- NHỮNG ĐIỀU CẦN HIỂU ĐỂ TRÁNH LỌT TƯỞNG
(1:04:36) Phật
tử: Con thưa Thầy! Hiện nay đối với một số các vị Cư sĩ mà tu với điều
kiện chỉ một ngày, hai ngày thì không có cái gì đáng phải lo, đáng ngại. Nhưng
đầu năm vừa rồi chúng con có tổ chức một cái đợt tu hai tuần và năm ngoái có tổ
chức một đợt một tuần để thử xem sao. Thế thì con thưa Thầy là: Hiện nay trong
chúng con có những cái việc mà giữa tu tưởng và tu ý thức cái đó nó rất khó
phân biệt trong ở những giai đoạn đầu, nó mập mờ không rõ ràng. Khi mà nó đã xuất
hiện rồi thì nó đã quá muộn, cho nên Thầy dạy cho chúng con cách để mà phát hiện
ra sớm, để ngăn chặn nó không cho nó tiến sâu mà chúng ta đã biết dừng lại, để
không cho nó quá muộn.
Con thưa Thầy,
hôm nay con nhìn thấy Chánh Kiến con ngỡ ngàng, sức khỏe của Chánh Kiến quá sa
sút với Chánh Kiến mà không phải mang một cái bệnh tưởng như vậy thì Chánh Kiến
không phải như ngày hôm nay. Mà con không ngờ con gặp Chánh Kiến cách đây ba
năm tại Tu viện Chơn Như, đến hôm nay sức khỏe của Chánh Kiến trông khác hẳn,
xuống cấp. Đó cũng là cái nguyên nhân của cái sự tu tưởng và không biết ai như
thế nào nhưng riêng con rất sợ tưởng.
Con xin thưa
thật với Thầy con sợ vô cùng bởi vì: Năm 2006 con đã bị, thế mà đến bây giờ
tháng vừa rồi, lần trước con tu hai tuần tại đây cùng với Huynh đệ 10 ngày. Tuần
thứ nhất con đã xuất hiện tưởng, nó cho con một cái trạng thái rất ổn, rất an lạc
và cứ như là trong trạng thái thân chúng ta không bao giờ có, nó dẫn dắt mình về
một cái thế giới mà trong thân vô cùng sung sướng. Con thưa Thầy là con có một
cái sự nhạy cảm trong vấn đề tu tưởng. Sau đó con cũng quay ra ngồi tâm bất động
thì với một cái ý thức của nó quá nhạy cảm thì cái tưởng thức nó bay mất nó
không còn, tức là nó cho mình trở về với trạng thái ban đầu, tức là nó cũng có
xuất hiện những cái hiện tượng siêu hình.
(01:08:15) Còn
khi mà nó mang vào cái trạng thái tưởng thì hoàn toàn nó cho chúng ta một cái
trạng thái rất tỉnh táo, rất an vui không có hôn trầm một tí nào cả, dù có ngồi
đó mấy tiếng nó cũng cho chúng ta tiến sâu vào nữa nếu chúng ta muốn ngồi.
Nhưng mà nó quay trở lại trạng thái ý thức thì nó lại bắt đầu ở cái trạng thái
nó chỉ ngồi được cùng lắm nửa tiếng, một tiếng thì nó lại có cái si nó xảy ra để
nó ngăn cản con đường của mình.
Con thưa Thầy,
đối với ở Chi Đông chúng con rất xa Thầy và bạn đồng tu thì thực ra cũng không
có nhiều người tinh tấn lắm. Trạng thái tu mà để tinh tấn, để mà với cái điều
kiện tu mà làm chủ cái chết thì chưa xuất hiện được nhiều. Mà con thấy rằng:
Các bạn tu ở cái phần ý thức còn non, cho nên xuất hiện cái tưởng thức nhiều.
Mà cái trạng thái tưởng thức đã xuất hiện thì nó cho con con người chúng ta một
cái trạng thái rất là hỷ lạc, viên mãn.
Thế thì con
thưa Thầy, khi mà chúng con tại Chi Đông này, mà làm sao để phát hiện được những
cái trường hợp ý thức và tưởng thức cho nó rành rẽ, để tránh xa những cái trạng
thái khi mà chúng ta đã đi vào quá sâu để tưởng thức không gỡ ra được, thì cái
đó chúng con chưa có kinh nghiệm. Con xin Thầy từ bi, hoan hỷ chỉ dạy cho chúng
con.
Trưởng
lão: Thầy sẽ dạy
cho. Quá dễ dàng không có khó đâu. Cũng như Thầy nói như thế này để mấy con xét
rõ: Một người mà không ngủ thì không bao giờ có chiêm bao, có ngủ mới có chiêm
bao chứ. Thì ít ra cái tâm của các con mà nó muốn ở trạng thái tưởng, hỷ lạc
này kia mà nó hiện ra mà con ngồi con thấy an ổn này kia đều là phải qua cái si
của con trước, lúc bây giờ cái ý thức của con mất làm chủ rồi, cho nên nó mới
hiện ra những cái tướng đó. Chứ còn ý thức con bây giờ ngồi sáng suốt như vậy,
tỉnh vậy, giống như một người tỉnh không ngủ làm sao chiêm bao? Bây giờ các
con, người nào chiêm bao đâu, ngồi nhìn Thầy coi chiêm bao chỗ nào, phải không?
Có ngủ mới có chiêm bao chứ, không ngủ làm sao chiêm bao? Các con phải hiểu điều
đó. Cho nên rõ ràng quá rõ ràng, thấy không? Mình tỉnh mình phải biết, mà mình
lờ mờ mình cũng phải biết chứ, trước khi mà trạng thái tưởng xuất hiện thì người
này ít ra cũng bị ngủ gục, gục tới gục lui hai ba cái nó mới lọt tưởng được chứ,
khi không mà lọt làm sao được, phải không?
Cho nên hiện
tượng mà chúng ta sẽ sắp vào tưởng thì chúng ta đều biết là nó có cái hiện tượng
làm cho cái ý thức của chúng ta bị mất đi, nó thay thế cái biết khác vào. Cho
nên vì vậy mà mình cảnh giác ở trên cái vấn đề tu ngay từ lúc đầu mình sáng suốt
nhận định từng cái sự việc xảy ra để mà xả tâm, mà sức mình tu ít thì mình tu
ít giờ, sức mình tu nhiều thì mình tu nhiều giờ, chứ mình không nên tu quá sức.
Mà tu quá sức thì hiện tượng tưởng đó nó sẽ xảy ra cho mình nhiều.
(1:11:54) Nhớ:
Mình tu nhiều nó uể oải này kia thì nó xảy ra những cái bệnh tưởng đó, còn mình
tu mà vừa sức của mình thì không bao giờ có. Con cứ vậy con tu không bao giờ sợ.
Phật tử: Con thưa Thầy. Con cảm thấy cuộc
đời tu hành của con nó trải qua năm tháng, thì con cảm thấy rằng mình tu trong
cảnh […]
Con thưa Thầy,
nếu như trong các trường hợp bạn đồng tu ở khu vực này mà xảy ra những hiện tượng
tưởng thì chúng con phải giúp đỡ các bạn như thế nào?
Trưởng
lão: Giúp cho mấy
người đó, thấy họ mà ngồi họ gục bắt buộc họ phải đi Pháp Thân Hành Niệm. Thành
ra họ đi riết họ cũng ớn họ không dám ngủ gục, có vậy đó con. Bây giờ mà thấy bạn
đồng tu người đó ngủ gục, mình nhắc bảo: Bây giờ phải đứng dậy đi Thân Hành Niệm,
phải phá sạch, chừng nào tỉnh táo thì mới ngồi lại, còn không tỉnh thì phải đi
chứ đừng có để nửa tỉnh nửa mơ thì không được. Đó thì mình khuyên lơn, rồi giúp
đỡ cho người bạn đó người ta đi Thân Hành Niệm cho nó chín chắn. Cứ vậy nó giúp
đỡ thì nó vượt qua nó không còn bị hôn trầm thùy miên nữa, thì Pháp Thân Hành
Niệm mình không dùng nữa, mình nghỉ, mình sẽ ngồi chơi, để tâm thanh thản và
tri kiến của mình luôn luôn lúc nào cũng sáng suốt. Hễ mình phá được, cái pháp
Thân Hành Niệm mà phá được cái tâm si (cái tâm mà ngủ gục của mình) rồi thì nó
sáng suốt lắm mấy con.
Cho nên mỗi
mỗi cái gì không qua cái tri kiến của nó đâu, nó dùng cái tri kiến nó xả hết
cái tâm nó, hoàn toàn nó ở trong cái trạng thái bất động giải thoát.
Phật tử: Con thưa Thầy, có những cái trạng
thái ở trong một số các bạn là hay dùng Thân Hành Niệm nhiều.
Trưởng
lão: Mình dùng
sai, mình không có buồn ngủ mà cứ dùng Thân Hành Niệm đi là ép cái thân mình
quá nhọc nhằn. Cho nên Pháp Thân Hành Niệm là khi nào có hôn trầm thùy miên, có
buồn ngủ mới tập đi để dùng cái pháp đó phá cái tâm si đó thôi, mà hết rồi thì
không được đi nữa. Cho nên biết pháp mà tu sai thì nó cũng thành bệnh đó mấy
con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét