409-TU SAI LÀ RƠI VÀO TƯỞNG
(32:59) Đó,
đó là một cái sai mấy con, con người ta hay sống tưởng. Cho nên vì vậy khi mà mấy
con tu sai là mấy con sẽ bị tưởng, Thầy muốn nhắc. Bởi vì khi mà cái ý thức của
chúng ta nó còn làm việc, thì ý thức nó hoạt động, mà khi mà nó ngủ á, nó không
có hoạt động thì mấy con mới chiêm bao, mà chiêm bao là tưởng thức mấy con hoạt
động chứ gì.
Bây giờ mấy
con tu sai cho nên vì vậy mà ngồi đây, trời! Bữa nay sao ngồi tự nhiên nó an ổn
vô cùng, an lạc, hỷ lạc quá! Thì mấy con bị tưởng mất rồi! Chứ tu thì, mình giải
thoát thì người ta chửi không giận chứ đâu phải có cái sự an lạc nào đâu! Các
con hiểu không? Ai cho mình ăn cái gì đâu mà an lạc đâu, mình không giận là tại
vì mình thấy giận nó khổ, cho nên mình không giận ai hết; mà không giận thì đâu
có phải có sự an lạc gì trong đó đâu, mà có sự an lạc là mấy con bị tưởng. "Cha!
Bữa nay tui ngồi tâm nó không vọng tưởng, nó không niệm gì hết, mà hào quang
ánh sáng nó xẹt qua xẹt lại dữ tợn!". À, mấy con bị sắc tưởng mất
rồi, có phải không? Tưởng là chứng đạo có hào quang rồi, ai ngờ đâu tưởng chứ
đâu mà chứng đạo cái gì kỳ vậy?!
Chứng đạo là
người ta chửi mình mình không giận, mình không còn ham muốn gì hết, ờ bữa nay
người ta đem cơm muối mình thấy không có chê, "Trời đất ơi! Tụi
bây mà cho tao ăn cơm muối vầy chắc tao chết, chứ đâu có chất bổ gì đâu!" đó,
đó là mình sinh dục rồi đó, ăn để sống mà. Cho nên đức Phật đi xin người ta bữa
đó người ta cho cơm không không cho muối, ông về ông ăn cơm không hà.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét