429- ĐẠI THỪA KHÔNG LÀM CHỦ ĐƯỢC SANH TỬ
(48:17) Phật
tử: Thưa Thầy, con cũng xin thưa Thầy. Con có thắc mắc điều trong các vị
Tôn túc như quý thầy, quý Thượng tọa, đến chức Hòa thượng, mà sao con thấy cái
mức lên của mấy ông được phong rồi đó, đã là cao rồi, sao con thấy có nhiều vị
mà họ còn chấp trước, rồi nóng nảy, rồi coi cái tôi của mình, cái ngã của mình
lớn quá, thì theo ông, ông thấy những cái điều đó khiến con hoang mang lắm. Con
thấy làm lạ, tại vì trong giáo pháp là con nghĩ đến mức độ đó là họ đã phá hết
rồi, mà sao vẫn còn những cái điều đó là?
Trưởng
lão: Bây giờ Thầy
nói như thế này nè, cái Giáo hội là của Phật giáo, là các vị Hòa thượng, Tôn
túc, những người có trình độ học thức, có sự hiểu biết của kinh sách Đại thừa.
Còn cái sự tu tập để làm chủ, thì quý Hòa thượng không làm được đâu. Nghĩa là
làm chủ sanh, già, bệnh, chết rồi quý Hòa thượng, tại sao mà, như các con thấy
như những vị Hòa thượng, cao Tăng đó đã có những cái Tu viện lớn.
(49:39) Thí
dụ đây như Hòa thượng Thanh Từ đi. Sao Hòa thượng còn đi bệnh viện, còn đi uống
thuốc, còn đi bác sĩ? Hằng ngày phải có người đến chích thuốc, đến thăm coi thử
có bệnh không. Nuôi dưỡng Hòa thượng sống trong tuổi già đó bằng thuốc thang,
như vậy đâu phải, phải không.?
Nghĩa là Hòa
thượng thông suốt, từ trong các trường Phật viện để học kinh sách thông suốt rồi
ra giảng dạy. Rồi lấy qua cái sự tu tập của các vị Thiền sư Đông Độ của Trung
Quốc. Rồi mình không có chế tạo ra một cái gì của Phật giáo từ cái người Việt
Nam của mình. Cho nên cuối cùng là các vị không làm chủ được sanh, già, bệnh,
chết. Cho nên các vị làm sao mà, bây giờ Giáo hội thì phải có đó. Cũng như Thầy
bây giờ đứng ở trong cái vị trí của Giáo hội, ban chứng minh của Giáo hội,
nhưng mà tất cả các Thầy, họ làm sao làm chủ được như Thầy?
Nhưng mà nói
họ thì họ đâu có nghe, trời ơi, tu cực khổ lắm chứ đâu có phải. Ăn ngày một bữa,
mà các vị Hòa thượng đó có ăn ngày một bữa được không? Sáng phải có cái này kia
chứ, các con thấy chưa? Mà ngay từ tuổi trẻ mà không rèn luyện ý chí của mình,
để vượt qua những cái khó khăn của cái tâm dục thì lớn làm sao mà làm chủ được.
Cho nên toàn bộ Giáo hội Phật giáo không thể nói quý Hòa thượng là hiểu biết,
là giải thoát. Không đâu, cả một vấn đề tu tập
(51:06) Các
con có nghe Thầy chín năm (tháng) ở trên Hòn Sơn, để mà sống một hình một bóng?
Lên Hòa thượng Thanh Từ dạy pháp tu, tu thiền đó, tức là ngồi lại biết vọng liền
buông, để tất cả những cái ý vọng tưởng của mình buông xuống. Ôm chặt nghĩ rằng
khi mà buông hết thì chứng đạo chứ gì? Cho nên Thầy lên Hòn Sơn ôm pháp tu chín
năm (tháng) ăn toàn lá cây. Ban đầu tập ăn cơm, rồi ít cơm, rồi rau nhiều, lần
lượt ăn toàn lá cây không. Thế mà thâm sân si không hết mấy con.
Phật tử: Chính Thầy hả Thầy?
Trưởng
lão: Chính bản
thân Thầy nè, khổ hạnh đến cái mức độ. Nghĩa là cái người quyết đi tìm con đường
giải thoát, chứ không phải là cái người tu chơi. Còn cái hạng mà tu chơi bây giờ
mấy con thấy bao nhiêu Thầy? Tu chùa to Phật lớn thế này thế nọ, tuổi lớn như
Thầy hoặc nhỏ hơn Thầy đều là Hòa thượng hết rồi, nhưng mà bệnh rề rề hết. Còn
riêng Thầy nỗ lực tu, đến bây giờ Thầy làm chủ sanh, già, bệnh, chết mấy con thấy,
tám mươi mấy tuổi rồi vẫn khỏe khoắn.
Phật tử: Thầy tám mấy rồi Thầy?
Trưởng
lão: Tám mươi
hai. Năm tới đây ít hôm đây là tám ba tuổi rồi, các con thấy không? Thầy khỏe
khoắn đi như thường, không run rẩy, không chống gậy phải không, mấy con thấy
không? Không nằm la liệt. Mấy con hỏi chú Mật Hạnh với cô Trang nè, cô Út có thấy
Thầy mà rên la bệnh tật không?
Mà mấy người
đó là rên la bệnh tật đó chứ, còn riêng Thầy thì không có bệnh đau gì hết, các
con thấy lợi thiệt lợi, phải không? Cho nên các Hòa thượng làm sao được mấy
con? Cả một cái Giáo hội đâu phải có một quý thầy đâu? Khi mà Thầy tổ chức cái
Hạ năm đó thì Hòa thượng Trí Quảng, Trưởng ban Hoằng pháp Trung ương đó đã lên
đây. Và một số quý Hòa thượng ở trong Giáo hội đều đến Tu viện - Chùa Am đó, mà
mấy con có đến thăm rồi đến đó tổ chức cái Hạ năm đó.
(53:15) Sau
đó thì Thầy đã nhắc nhở quý Hòa thượng rất nhiều: "Chúng ta hãy nỗ
lực tu hành để làm chủ sự sống chết". Nhưng tới bây giờ có vị Hòa thượng
nào đâu? Nói là một lẽ nhưng mà đâu có dám ăn một ngày một bữa, có phải không?
Cho nên mỗi lần bây giờ có trường Hạ này kia, Thầy nói đừng có mời Thầy. Mời Thầy
mà Thầy bắt chúng phải ăn ngày một bữa chắc họ cũng không có về nhập Hạ nữa
đâu. Bởi vì ăn ngày một bữa họ trốn, họ không dám về đó, các con thấy không?
Đâu có phải chuyện, coi vậy cái ăn nó đâu phải, mình phải làm chủ cái ăn, cái
ngủ của mình. Mà mình không làm chủ được cái ăn, cái ngủ thì mình chưa có mong
mình làm chủ được cái sự sống chết của mình đâu. Có gì hỏi Thầy đi!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét