439 – THẤY NGƯỜI TU ĐIÊN THÌ KHUYÊN VỀ
(02:09:00) Tu
sinh Thanh Như: Bạch Thầy, như con bây giờ con cũng phụ với sư ở
ngoài. Con cũng đi kiểm tra vòng vòng thì con cũng thấy giờ giấc mà quý vị cũng
không có được trọn vẹn quá thì con cũng…
Trưởng
lão: Thì đâu có sao
đâu. Vậy nó không trọn vẹn đó, thì ghi những cái tên đó, không có được đưa vô
Thầy, có gì đâu. Còn người nào trọn vẹn mới đưa vô, vậy là tốt nhất rồi còn gì.
Còn hỏi "Tại sao được mấy người đưa vô. Nói: “Mấy Thầy, quý vị
chưa có được trọn vẹn là chưa vô trong được, ở ngoài này để tu cho vui chứ".
Tu sinh
Thanh Như: Dạ
con thì con định khởi lên cái ý là giúp sao cho quý vị đó phải trọn vẹn được.
Trưởng
lão: Đây được, cái
nhân quả của họ rồi, giúp sao?
Tu sinh
Thanh Như: Vậy
là con không được nghĩ đến điều đó?
Trưởng
lão: Không có được
nghĩ, mình chỉ đi làm bổn phận của mình thôi. Người nào được thì mình đưa vô
đúng. Còn mình bây giờ mình nói họ không nghe mình đâu. Thầy nói họ còn chưa
nghe nữa, có phải không?
Như ở ngoài
đó, mấy ông đó ngồi một hai tiếng đồng hồ, nói họ nghe? Có phải không? Đâu có
nói được mấy ông sư đó. “Thôi không nói ai hết, muốn tu sao tu. Được thì tôi
cho vô, mà không được thì ngồi đó. Bây giờ ngồi đó một ngày tôi cũng để làm con
cóc luôn, chứ tôi khỏi nói. Phải không? Bởi vì ở chỗ đó là cái chỗ mà bước mới
đầu vô đó, người ta đã xét thấy mình có thể được hay không, người ta chấp nhận.
Còn không được thì thôi, không khuyên lơn gì hết. Mình muốn đâu có được, tại
nhân quả.
Cho nên con
đừng có khuyên họ nữa. Khuyên họ, họ không nghe con đâu mà nó mệt con nữa. Mà
nhiều khi khuyên mà ai cũng nghe mình hết, phấn khởi quá, cái ngã lớn, nguy hiểm!
Cho nên không khuyên ai hết, tôi không vớt người ta lại. “Khi mà nghe tôi được
rồi, tôi uy tín cho tôi”. Nhớ kỹ điều đó, coi chừng chứ không khéo nó… Bởi vì
mình chưa có xả hết cái tham, sân, si của mình, cho nên nó dễ lắm. Hơi hơi mà
thấy coi được cái bắt đầu nó lên mặt.
(02:11:05) Tu
sinh Thanh Như: Dạ bạch Thầy! Nhưng không phải là, như con thấy có một
ông sư, thì thấy ông hai giờ trưa thì ông mới bắt đầu ông thức, cái ông mới đi
tắm. Mà ông tắm đâu nửa tiếng rồi ông ra hết hai giờ rưỡi. Rồi có ông thì hai
giờ khuya thức. Thức xong cái ông cũng đi vô nhà tắm, cũng nửa tiếng, hai giờ
rưỡi.
Trưởng
lão: Hai ông
này giống nhau.
Tu sinh
Thanh Như: Dạ
hai ông này giống nhau, có ông buổi trưa với ông buổi khuya.
Trưởng
lão: Nó thay đổi có
cái buổi thôi, nhưng mà sự giờ giấc của mấy ông y nhau. Tức là học chung pháp,
nhưng mà giờ giấc nó hơi khác chút thôi, có vậy thôi, có gì đâu. Hai ông này chỉ
một vị thầy mà ra.
Tu sinh
Thanh Như: Vậy
thôi, để hai ông cứ vậy muốn thức giờ nào làm sao thì làm.
Trưởng
lão: Ờ, muốn
làm gì thì làm.
Tu sinh
Thanh Như: Tùy
mấy ông luôn hả, bạch Thầy?
Trưởng
lão: Tùy mấy
ông, không có khuyên gì hết. Tại họ tu vậy đó, để cho nó mát mẻ. Tắm cả tiếng đồng
hồ vậy là mát mẻ chứ sao, ăn thua gì có nửa tiếng.
Thôi! Không
nói ai hết, để biết cái vị đó, để mà mình không có đưa những cái người mà tu
sai đó mà đi vào trong này. Họ ở ngoài đó một thời gian sau, họ cũng đi hà. Bởi
vì chỗ đó đâu phải chỗ họ ngồi họ tu, cho nên họ rốt cuộc họ cũng đi. Họ đi thì
mình đưa người khác thay thế vô. Cho nên cháu Trang nói nó không biết giờ làm
sao rút ngoài đó vô trong. Bởi vì có nhiều người quá, hết biết cho vô ở, hết chỗ
rồi, có phải không?
Thì con có
muốn nói như thế nào đó thì không có nên trực tiếp, mà nên viết cái tờ giấy
hàng chữ lớn vầy: "Sư tu điên, kẻ khôn…" Có gì đâu,
bỏ giấy lại. "Xin Sư hãy tu lại, hoặc là đi nơi nào để yên, tôi cực
quá!"
Tu sinh
Thanh Như: Con
không dám làm vậy đâu.
Trưởng
lão: Ở đây mình
nói thật mà "Sư tu điên, rồi nếu mà điên thật, mà ở đây thì tôi rất
cực”. Có phải không? “Sư có đi vô núi, vô non rồi có điên thì ở
trong đó không có ai cực", viết một cái bức thơ đó, chứ ở đó.
Tu sinh
Thanh Như: Dạ bạch
Thầy! Cái phần đó chắc của sư Gia Hạnh, chứ con con không có dám chen vô. Con
thì con chỉ kiểm tra, con báo với sư thôi. Còn con không…
Trưởng
lão: Không dám thì
mai mốt Thầy đánh cho. Thầy để Diệu Hiền hay hoặc là sư Gia Hạnh, để cho con
đi. Bây giờ để cho con, quý sư mới thấy mình tu sai: "Tới cư sĩ
người ta thấy người ta còn biết, huống hồ là cái ông sư Gia Hạnh", phải
không? Để con thì được đó "Sư xin vui lòng đi nơi khác, vì ở đây
là Sư tu vậy là điên, cho nên tụi tôi cực lắm"
Con cứ để vậy
thôi. "Kính gửi Sư…" phải không? Con viết ra vậy
thôi, chấm chấm đó thôi, "Xin mời Sư đi nơi khác, vì nơi đây tu
như vậy sẽ điên và chúng tôi ở đây thì cực khổ". Cực khổ cho mấy
người tu điên. Chứ sao? Họ điên mà.
Tu sinh
Thanh Như: Sư về
sư ghi, con không dám ghi.
Trưởng
lão: Rồi, thì cứ
vậy thôi, không có gì hết. Thí dụ đánh cái miếng kiếng cho lớn, cái bỏ vô cái
thất của sư, coi rồi cái quảy gói đi. Để thất cho người khác người ta ở tu chứ,
tu cái gì kỳ. Nội cái thấy đó mà, cứ để ngồi đó làm chi cho mệt, có phải không?
Tu vậy là tu sai. Nói: "Tôi phục vụ cho người tu để làm Phật giải
thoát, chứ tôi không thể phục vụ cho ma". Bởi vì tu như vậy là thành
ma, chứ đâu có thành. Vì ban đêm đi tắm cái kiểu kỳ cục vậy, không phải ma sao?
Tu sinh
Thanh Như: Dạ
ban đêm con không biết đi vô đó làm gì, nhưng mà nửa tiếng thì ra.
(2:15:12) Trưởng
lão: Trời đất ơi! Vô phòng tắm mà nửa tiếng thì còn ngồi trong đó thì vô
thùng… Thì rõ ràng, vô phòng tắm mà lâu vậy thì biết là ngồi trong thùng nước.
Tu để thành cá chứ làm cái gì? Bởi vậy tu mà tu điên, chứ ở đó ở lâu. Không ai
mà ban đêm mà vô thùng nước mà ngồi, bộ tu nóng quá?
Thôi được rồi
yên tâm. Để rồi Thầy sẽ đánh cho mấy chữ gửi cho sư Gia Hạnh, sư Gia Hạnh sẽ bỏ
trong thất. Mà sư Gia Hạnh để giữ kiểm lại, chứ còn không có để ai hết à. Để
cho mấy cô mà nấu cơm này nói chuyện mới được! Lúc nào đó mấy sư nói: "Đúng,
từ người nấu cơm mà cũng biết mình tu sai nữa", có phải không? “Chứ
chưa nói chi tới quý Thầy, coi vậy chứ quý Thầy mà đi tới đi lui tu ở Tu viện
này, người ta tu tới bậc nào? Cái cô mà nấu cơm mà cổ còn dám nói mình tu sai”.
Ghê chưa!
Tu sinh
Thanh Như: Thôi
con sợ nhân quả, bạch Thầy!
Trưởng
lão: Bộ nhân quả rồi
con cũng trèo vô đó con ngồi? Trí tuệ con gì ngu quá vậy? Bộ nó không lạnh hay
sao mà vô phòng tắm mà ngồi? Nhân quả gì lạ vậy? “Tôi dạy cho mấy người này khỏi
khổ đau mà rồi tôi bị nhân quả đó sao? Mà vô trong đó ngồi trong buồng tắm có
phải là chật chội, mà lạnh lẽo không? Cho nên tôi nói vậy để cho đừng có ngồi
trong đó nữa ”. Tốt chứ con! Con có lòng tốt mà, đâu có gì mà phải xấu. Bởi vậy
người ta nói thiện thì phải tăng trưởng, chứ đừng có không tăng trưởng thì
không được.
Thôi bây giờ
mấy con về nghỉ, lo cơm, tâm bất động, thanh thản. Nó không bất động thì lấy
roi quất. Cho một lần, hai lần nó ớn! Thôi bây giờ mấy con về con. Thôi xá Thầy
thôi con.
Tu sinh
Thanh Như: Dạ tụi
con cảm ơn Thầy nhiều!
Trưởng
lão: …Mấy con về
ráng tu. /.
KẾT THÚC.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét