455- PHẬT TỬ HỎI VỀ THIỀN TỊNH SONG TU
(47:18) Cô
Liên: Còn câu “Thiền Tịnh song tu” thì sao Thầy?
Trưởng
lão: “Thiền Tịnh
song tu” theo đạo Phật, thật sự ra các tổ sau này như tổ Huệ Viễn mà nói: “Nếu
một người tu tịnh độ mà tu thiền nữa thì như cọp mọc sừng” như con đã nói nói hồi
nãy, nghe hay nhưng ngài Huệ Viễn ngài chưa thành tựu.
Ngài đã kết
hợp Tịnh độ với Thiền tông. Tu thiền mãi không thành công nên mới kết hợp vô Tịnh
độ. Bởi vì niệm riết rồi, tu công án riết rồi cứ vọng tưởng hoài, nên bây giờ
niệm phật nữa thì nó sẽ không còn niệm. Không còn niệm tức là đó là định, vào định.
Cho nên ngài mới nói “Nếu một người tu thiền mà kiêm tịnh độ như cọp mọc sừng”.
Ngài Huệ Viễn lập Liên Trì Thư Xã mới đẻ ra pháp môn tịnh độ chứ không phải Đức
Phật dạy pháp môn tịnh độ mà ngài Huệ Viễn.
Thầy đã truy
hết tất cả lịch sử của đạo Phật, Thầy thấy ông này tu thiền, vì trước kia đâu
có tịnh độ, chỉ thiền. Nhưng tu thiền hoài không đạt được Nhất Tâm tức là tâm
không vọng tưởng; không đạt được, cứ hôn trầm thuỳ miên, có gì ô sào trèo lên
cây ngồi để phá hôn trầm thùy miên, ngồi trên cây ngồi thiền sợ nó té xuống. Sự
thật, tới chừng mà nó gục, té xuống gãy cổ thì chưa chắc nó đã sợ. Tới chừng ngủ
gục, nó quên chứ nó nhớ sao mà sợ, cho nên trèo lên ô sào kỳ thư làm ổ quạ trên
đó mà ngồi tu, tới chừng ngủ gục nó cũng rớt xuống chứ đâu phải, nó ngủ mà biết
cái gì, đâu nó cũng lộn cổ hết. Thầy nói thẳng nói thật mà.
(49:01) Nói
về “Thiền Tịnh song tu” là bắt đầu khởi sự do ngài Huệ Viễn chứ không phải Phật
dạy. Phật dạy Giới, Định, Tuệ. Giới phải nghiêm chỉnh hẳn hoi, rồi Giới sinh Định,
Định sinh Tuệ. Đức Phật dạy đâu ra đó chứ không thể hai cái tu một lượt với
nhau được.
Mà cái ông
này, “Thiền Tịnh song tu” thì Tịnh là Tịnh độ, nó cũng là phương pháp niệm cho
được nhất tâm thôi, sau này người ta còn chứ không phải nói riêng.
Sau này, người
ta nói “định huệ song tu”. Định mà còn nghi ngờ cái này cái kia trong đầu của
mình thì làm sao mà huệ! Định huệ song tu, mà huệ là sự phải suy nghĩ tư duy,
mình phải hiểu, chứ huệ mà làm thinh như thế này, không nghĩ gì hết thì huệ sao
được. Mà nói “Định huệ song tu” thì người này chẳng hiểu định huệ như thế nào.
Sai. Đã huệ là sự phải tư duy, suy nghĩ, phải thấy, hiểu biết. Mà giờ cứ mắt
dáo dác nhìn xung quanh ra ngoài như thế này đó là huệ, mà lúc lắc cứ nhìn hoài
như thế này thì định ở chỗ nào, làm sao mà song tu được! Thầy đem ví dụ để thấy
chỗ mà người ta kiến giải sai. Đâu phải ngày xưa cái gì cũng đúng hết, nói bậy
mình cũng chấp nhận sao? Chúng ta là con người phải có trí tuệ, cái nói sai
mình thấy làm như vậy là không được.
Còn thiền, tịnh
là tịnh độ, song tu. Sự thật, bây giờ tôi tu thiền không được, tôi niệm Phật,
nó cũng thiền thôi vì niệm Phật cũng nhiếp tâm thì thiền không vọng tưởng. Tôi
tu thiền, ngồi đây tôi tham công án mà cứ vọng tưởng hoài, tôi tham không được;
hay hoặc là tôi ngồi đây tôi biết vọng liền buông; mà buông hoài nó không sạch,
nó cứ có hoài thì bắt đầu tôi ráng niệm Phật nữa thì chắc có lẽ nó hết. Vì vậy
mà tôi song tu được.
(51:03) Nhưng
song tu thế này mục đích tôi ức chế tâm thôi chứ có lợi ích gì. Cho nên ngài Huệ
Viễn tu thiền mà ngài ức chế tâm ngài không nổi. Do đó ngài đẻ thêm cái pháp,
nên ngài lập Liên Trì Thư Xã, sớ giải ra kiến giải ra viết thành kinh Tịnh độ:
Kinh Vô Lượng Quang, Kinh Di Đà cho nên nó mới có Kinh Tịnh Độ do từ ngài cho
nên ngài lập Liên Trì Thư Xã.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét