Chủ Nhật, 25 tháng 2, 2024

459- PHÁP MÔN TỊNH ĐỘ - NIỆM PHẬT NHẤT TÂM NGHE MÙI HƯƠNG: HƯƠNG TƯỞNG - CHÚNG SANH CÒN DUYÊN NÊN THẦY DỰNG LẠI CHÁNH PHÁP

 

459- PHÁP MÔN TỊNH ĐỘ - NIỆM PHẬT NHẤT TÂM NGHE MÙI HƯƠNG: HƯƠNG TƯỞNG - CHÚNG SANH CÒN DUYÊN NÊN THẦY DỰNG LẠI CHÁNH PHÁP

(1:17:56) Phật tử: Bạch Thầy …​

Trưởng lão: Chết nghe …​ có nghe được hương không?

Trưởng lão: Mấy con, thuộc về niệm Phật…​ Nó chết nghe mùi hương? …​ Đúng là khi chúng ta tu tập mà nhiếp tâm thì trong cái tưởng đó nó có sáu hương, chúng ta nghe được mùi hương đó là hương tưởng, từ cái thân mà nhiếp, thì nó có cái mùi hương nó tỏa ra, thì không phải là gì, mà là hương tưởng. Chứ không phải là cõi Cực Lạc, mà cũng là cái tưởng của người ta viết ra, của những nhà khoa họ viết ra. Con mà lại tham vàng, vàng đó lót đường. Có phải không mấy con?

Cái cõi Cực Lạc, cái cõi Bất Động Tâm - Thanh Thản - An Lạc - Vô Sự, nó không có một cái gì ở trong đó, chẳng qua là mấy ông tưởng tượng theo kiểu sống vua chúa. Có phải không?

Vọng tưởng của con người tưởng ra, chứ đâu phải có! Và vì vậy mà chúng ta thích trang điểm không? Có đúng không mấy con? Giới luật của ông Phật Thích Ca thì ông Phật Di Đà là phạm hết, cái hình Phật Di Đà, thôi ông này ông phạm giới quá độ rồi. Để giúp cho quý vị, vậy mà tu thêm pháp môn Tịnh Độ cho đạt nhất tâm, ông tu thiền ông được nhất tâm, cho nên bây giờ đẻ ra pháp môn Tịnh Độ, để cho được nhất tâm.

Cho nên ông nói người nào mà tu thiền, mà niệm Phật thì như cọp mọc sừng. Có phải không? Cái câu nói của ngài Huệ Viễn mà, thì mấy con thấy. Tại vì mấy con hỏi Thầy về cái vấn đề, mà mùi hương của khi người chết mà niệm Phật? Thì Thầy biết đó là hương tưởng, còn mấy con thấy hiển nhiên người ta cũng không nói nữa.

Bởi vì tại sao mà Thầy nói Đại Thừa sai, là tại vì Thầy thấy trong cái số mấy con Phật tử hầu hết, là có những người có duyên với Chánh pháp của Phật, buộc lòng Thầy phải nói, chứ không khéo Thầy đã nhập Niết Bàn lâu rồi.

Khi mà Thầy tu xong rồi, Thầy quan sát Thầy thấy chúng sanh có còn duyên với Chánh pháp của Phật, phải triển khai, phải dựng lại cái nền đạo đức của Phật, thì giúp cho loài người, người ta thoát khổ, người ta không làm khổ mình, khổ người. Chứ bây giờ cái nền đạo đức của Phật giáo bị kinh sách của Đại Thừa, Thiền Tông phủ chụp hết rồi. Cái nền đạo đức, đâu có ai mà nói cái đạo đức sống không làm khổ mình, khổ người bao giờ.

Kinh sách này không bao giờ nói cái nền đạo đức đó, mà chỉ nói giới luật của Phật, chứ không nói đạo đức của đạo Phật. Thành ra làm sao người ta biết cái đạo đức nhân bản của đạo Phật ở đâu. Cho nên Thầy thấy, nhìn chúng sanh thấy có phước, còn có phước với Chánh pháp của Phật. Buộc lòng Thầy phải nói thẳng, nói thật, không sợ mếch lòng người nào hết.

Chứ thầy Tổ của Thầy toàn là Tịnh Độ, toàn là Đại Thừa không, chứ có ai vô đây. Mà nói thì đụng chạm, mà đụng chạm mà vì lợi ích chúng sanh mới dám nói, chứ không nếu mà không vì lợi ích chúng sanh, không có người mà tu chứng chắc chắn Thầy không nói.

Cho nên hôm nay mà Thầy đến cái giai đoạn này, mà Thầy tạo cái lớp chuyên tu, để hướng dẫn một số người đã chọn lấy được để chứng đạo, để làm cái nòng cốt của Phật giáo sau này. Còn bây giờ Thầy có nói thiên kinh, vạn điển mà không có người tu chứng, thì khi mà Thầy tịch rồi thì hoàn toàn người ta sẽ phủ lên hết.

Còn có người tu chứng không ai dám phủ, đường lối có người tu chứng hẳn hoi, người ta làm chủ sự sống chết người ta đàng hoàng. Còn mình nói bao nhiêu kinh sách, mà nói có ai làm chủ được không? Thì do đó là cái điều quan trọng mà Thầy đang làm. Đó là một cái tác phẩm bằng xương, bằng thịt, chứng đạo đàng hoàng.

(1:21:26) Bây giờ mấy con đến thăm Thầy, mấy con cũng mong để mà thấy được người chứng đạo ở đây chứ! Đó là cái niềm tin sâu sắc của mấy con hơn chứ. Mà bây giờ nghe được ở đây hai người, ba người, năm người, bên nữ có người chứng đạo nữa, thì mấy con: “Ồ! Bên nữ tu cũng có người chứng đạo chứ đâu phải không? Tui phải ráng”. Phải không mấy con?

Bên nữ phải ráng, còn bên nam nghe chứng đạo được, đó là cái niềm tin phấn khởi cho mấy con, và từng đó mấy con thấy đời còn có gì nữa, phải nỗ lực! Tại sao người ta làm được, mình không làm được? Còn nói Thầy làm được, mà thực sự, qua cái quá trình tu của Thầy mấy con thấy mấy con có làm nổi được như Thầy không? Khó quá!

Nhưng mà quý thầy bây giờ, mọi người đều là sống như mấy con, chứ có khổ hạnh như Thầy đâu. Tại vì trong khi đó Thầy tu không có người hướng dẫn mấy con, nó phải khổ sở vô cùng, mà làm chủ được sự sống chết là phải trả những cái giá quá đắt.

Còn bây giờ có người hướng dẫn, thì mấy con đâu có phải để cho mấy con quá khổ vậy đâu, các con hiểu điều đó. Cho nên Thầy đâu có để cho mấy con, Thầy có nhà, có cửa ở đàng hoàng, chứ đâu phải như Thầy ở gốc cây, ở trong hang, trong hốc như vậy đâu, rồi ăn lá cây mà sống thì đâu phải vậy.

Đâu phải chỗ ăn lá cây mà thành Phật, các con hiểu điều đó. Cho nên Thầy biết rất rõ khổ hạnh không có phải. Nhưng mà vì mình không biết đường, cho nên mình phải đi vào cái đường đó để cho mình thực hiện, cuối cùng thì mình biết rõ con đường tu như thế nào rồi. Bây giờ Thầy dạy mấy con, mấy con tu chứng thì là một điều phấn khởi chung cho các con đó.

Đó, thì hôm nay mấy con được về đây, mấy con thấy cái mục đích của Thầy đang nhắm vào một, hai thầy, chứ không phải nhiều. Một, hai thầy chứng đạo rồi thì tất cả các thầy khác, người ta giữ giới như vậy, mới được vậy. Còn mình: Ăn, ngủ, phi thời, rồi lại nói chuyện này kia, cho nên tới bây giờ không được Thầy chọn. Còn người ta chỉ thấy có mấy người này được Thầy chọn.

Vậy thì mình thấy người ta tu được rồi, thì mình phải khích lệ cho mình, mình phải ráng chứ, mình phải sống đúng giới. Thì chừng đó Thầy không nói, chứ họ giữ giới nghiêm chỉnh mấy con, tại thấy cái người này tu được rồi, phải ráng chứ, không lẽ mình tu chơi vậy hoài sao?

Cho nên họ không biết, còn bây giờ họ cũng chưa chắc biết có được tu không? Thầy tu khổ chỉ có mình Thầy thôi, cho nên có nhiều người nói: “Ở trên đời này chỉ có mình Thầy làm được, chứ tụi con mà làm theo kiểu Thầy chắc không nổi, gì mà ăn lá cây chín tháng mà Thầy sống được, còn tụi này thì đâu có làm cái kiểu này nổi phải không? Ở trong hang Thầy ở được, chứ tụi này ở trong hang nổi sao”.

Do đó thì người ta cứ lấy cái Thầy người ta nói, thì người ta thấy cái chỗ mà tiến tới, để mà họ vượt lên, thì họ không có đủ ý chí nghị lực. Nhưng mà bây giờ có người mà bình thường mà tu được, thì họ nói: “Những người này bình thường như mình mà tại sao mình tu không được?”.

Thành ra cái ý chí họ lại mạnh mẽ hơn, cho nên vì vậy tạo cái người tu chứng là quan trọng lắm mấy con, là khích lệ rất lớn đối với mấy con. Không riêng gì mấy con ở đây, mà bao người ở trên thế giới này, họ đang nhìn, và đang ngó cái sự tổ chức, cái sự hướng dẫn của Thầy.

(1:24:14) Có người tu chứng là cả thế giới đều là rúng động hết mấy con, rúng động hết chứ đâu phải riêng chúng ta đâu. Nó sẽ là một ánh sáng rất lớn, một ánh hào quang để soi cả thế giới loài người của chúng ta. Con đường tu tập mà làm chủ sự sống chết như vậy, quá tuyệt vời, lợi ích quá lớn cho loài người chúng ta, chắc chắn ai cũng ham tu hết.

Cho nên hôm nay mấy con được về đây nghe Thầy nói và Thầy trả lời cái câu hỏi của con: Mùi hương tỏa ra, đó là hương tưởng, không có gì hết mấy con. Cho nên mấy người niệm Phật, mấy con tu nhất tâm thì mấy con sẽ được pháp tưởng này, sẽ được hương tưởng này, mấy con sẽ biết được chuyện quá khứ, vị lai nữa mấy con.

Bởi vì tưởng nó giao cảm nó nói chuyện người ta chết đúng mấy con. Mấy con thấy mấy người lên đồng, lên cốt nói chuyện gia đình người ta đâu có sai đâu, đó là những cái hiện tượng của tưởng chứ đâu có gì đâu.

Thậm chí như cô Bích Hằng dùng cái tưởng mà nhìn xuống lòng đất, thấy được hài cốt chôn dưới mà chỉ cho người ta đào lên. Có hài cốt liệt sĩ đó, rõ ràng là cái tưởng, chứ cái gì, chứ cô có cái gì khác ở trong đầu của cô đâu. Nó có Sắc tưởng nè, rồi có Tưởng Thức nè, Sắc Thức nè, rồi Thức Thức nè, nó có ba cái Thức trong thân con người chúng ta chứ gì. Mà năm cái uẩn tức là năm cái điều kiện trong thân của chúng ta là: Sắc, thọ, tưởng, hành, thức đó mấy con thấy không?

Cái tưởng này, với cái ý thức của chúng ta là hai cái này, cái này dừng thì cái này làm việc chứ gì. Mà cái cô này lại hai cái đang hoạt động được tốt, khi mà ý thức cô vừa dừng, thì cô dùng cái tưởng cô quan sát lòng đất cô đã thấy rồi, chứ cái ý thức cô thấy được sao? Nếu mà cô thấy được thì mấy con cũng thấy được chứ gì. Phải không? Cho nên cô có khác là cái tưởng thức của cô hoạt động thôi. Cho nên đừng có lừa đảo nói là linh hồn nhập. Vậy Thầy nói hoàn toàn thế gian này không có linh hồn.

Chết là hết không còn cái gì hết. Chỉ có cái nghiệp chúng ta đi tái sanh luân hồi mà thôi. Cũng như hồi nãy Thầy nói mà, tu hành ngồi trong đó giữ tâm bất động mà cứ ra dẫy, thì mai mốt thì tái sanh luân hồi làm nông dân chứ sao. Đó là cái luật, quy luật của nhân quả rồi, không có chạy đâu khỏi. Cái nhân nào, cái nghiệp nào, thì nó phải tái sanh cái nghiệp nấy mà thôi. Cũng như bây giờ mấy con còn tham, sân, si, thì mấy con bảo chấm dứt tái sanh, làm sao được!

Bởi vì còn tham, sân, si thì còn tương ưng với những người khác tham, sân, si, thì phải làm con họ thôi, không thể nào tránh khỏi. Mà Thầy hết tham sân, sân, si thì xung quanh đây Thầy không, người nào cũng còn tham, sân, si, làm sao Thầy làm con họ được. Con hiểu chưa?

(1:26:34) Cho nên tâm bất động - thanh thản - an lạc - vô sự là làm sao còn tham, sân, si, nó hết tham, sân, si rồi mấy con. Cho nên Thầy chỉ cho mấy con thấy, hiểu biết rất rõ rồi. Thì bây giờ chỉ còn có mấy con mà thôi, mấy con phải tự lực cứu lấy, “Các con tự thắp đuốc lên mà đi”, đạo Phật đã nói vậy mà. Còn bây giờ các con phải tự lực cứu, chứ còn Thầy đã dạy hết rồi, đó là cái phần của mấy con, còn cái phần của Thầy là xong.

Đối với chúng sanh Thầy dạy như vậy là xong hết rồi, không còn gì hết. Còn cái phần của mấy con thì mấy con phải ráng cứu mình, cái gì không hiểu, Thầy sẵn sàng dạy, sẵn sàng chỉ cho mấy con. Ví dụ mấy con tu gặp cái trường hợp nào đó, mấy con phải mau mau hỏi Thầy, Thầy sẽ giúp đỡ mấy con.

Chứ còn mấy con đừng thấy nó lạ lạ, rồi mấy con cứ ôm mấy con đi tới, thì không được. Nó còn nhiều cái khúc mắc, còn nhiều cái khó khăn, cho nên vì vậy khi mà tâm mình bất động, thì nó có nhiều cái hiện tượng của tưởng, mà chỉ có người tu chứng thì người ta mới biết mà thôi.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

664- KINH ĐỊA TẠNG

  664- KINH ĐỊA TẠNG (01:23:39)  Phật tử  7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc ...