475- CÔNG ĐỨC HAY TINH TẤN MỚI ĐƯA ĐẾN CHỨNG ĐẠO?
(1:20:37) Bây
giờ như thế này, theo Thầy Chân Quang nói:"Tu mà chứng đạo là nhờ cái
công đức, nhờ cái công đức". Bây giờ công đức là công đức như thế
nào giờ đây? Cất chùa cho tốt hay hoặc là cúng dường cho nhiều để tạo cái công
đức, hoặc là cái công đức nào? Bởi vì cái công đức nó vô lượng, mình không biết
cái hành động nào gọi là cái công đức. Bây giờ hàng ngày Thầy ngồi đây, Thầy giữ
cái tâm bất động của Thầy đó cũng là cái công đức, công đức vô lậu. Mà ở đây
công đức có cái phần công đức của hữu lậu và công đức của vô lậu. Mà muốn tạo
cái công đức vô lậu thì mới chứng đạo, mà tạo cái công đức hữu lậu thì không
bao giờ chứng đạo. Cho nên ở đây phải nói công đức cho rõ.
"Thầy
Chân Quang nói với chúng rằng"Chỉ dùng tinh tấn để đắc đạo là điều không hợp
lý"". Nghĩa
là tinh tấn để mà đắc đạo thì không hợp lý, "Người muốn chứng đạo
phải do công đức, chứ không phải tinh tấn". Nhưng mà không tinh tấn
thì làm sao công đức được? Các con phải thấy nè. Bây giờ Thầy không tinh tấn,
Thầy không siêng năng thì làm gì mà Thầy có ngồi đây mà Thầy giữ cái tâm bất động,
vô lậu được? Nó phải tinh tấn chứ, tinh tấn tức là siêng năng đó, con hiểu chỗ
tinh tấn không? Tinh tấn tức là siêng năng, mình siêng năng. Cho nên vì vậy nếu
con tu Tứ Chánh Cần mà con không siêng năng để ngăn ác diệt ác thì làm sao hết
ác pháp? Tinh tấn là hàng đầu chứ.
Con muốn tạo
cái công đức nào thì con phải siêng năng. Bây giờ con tạo công đức hữu lậu, con
phải siêng năng đi làm cái việc từ thiện. Con phải đến nhà này, người kia, con
phải xin họ áo quần, gạo thóc này kia. Con phải siêng năng đi làm, chứ khi
không họ mang gạo đến nhà con à? Phải không? Con thấy phải siêng năng, đó là
con làm từ thiện thôi. Bây giờ con thấy có cái xóm đó hay hoặc cái tai nạn xảy
ra ở cái nơi đó thấy tội quá. Con bây giờ ở dưới con, con mới đi vòng vòng hết
cái chợ, con mới đến những người giàu có buôn bán khá giả, con mới xin. Bây giờ
ở đó nó vậy vậy, thì cái sự mà con đi khuyên người ta, đó là tinh tấn siêng
năng. Chứ con lười biếng, họ đem lại cho con được sao? Con hiểu chỗ Thầy muốn
nói không? Mà cái siêng năng đó là tinh tấn. Mà tinh tấn thì mới chứng đạo chứ.
Mà siêng năng thì con mới có gạo thóc mới đem làm từ thiện, con hiểu chỗ đó
không?
Mà sao Thầy
Chân Quang lại dạy:"Tinh tấn không chứng đạo", có phải
không? Đây nè Thầy đọc lại: "Thầy Chân Quang nói với chúng rằng chỉ
dùng tinh tấn để chứng đạo là điều không hợp lý, là không thể chứng đạo được". Mà
Thầy đem một cái ví dụ làm từ thiện thôi, mà không siêng năng thì ở đâu, lấy gạo
đâu mà cho người ta, có phải không? Phải siêng năng, phải đến khuyên lơn, thì
cái người làm từ thiện cũng phải siêng năng - còn cái người tu cũng phải siêng
năng - đó là cái tạo cái phước hữu lậu. Còn cái người siêng năng tu tập để người
ta chứng đạo thì phải người ta phải giữ gìn tâm bất động hàng ngày, đó phải là
tinh tấn chứ. Thì cái công đức mà người ta tạo ra được là do cái chỗ siêng
năng. Cái công đức mà con tạo được cái từ thiện là do siêng năng con đi quyên
góp, con hiểu cái chỗ đó không? Nó phải siêng năng rồi nó mới có công đức. Chứ
nó không siêng năng làm sao có công đức?
Còn ông này
nói:"Người muốn chứng đạo là phải do công đức, chứ không phải do tinh tấn". Ông
này bộ khùng sao, ông không hiểu gì hết trơn hết trọi vậy đó? Trí tuệ ông chỗ
nào mà ông nói điên khùng vậy? Đâu phải đâu. Mấy con suy ngẫm coi, nếu không
siêng năng làm sao có cái điều mình làm được? Thì cái công đức đó là cái chuyện
mình làm được. Không siêng năng làm sao mình có được cái công đức chứng đạo?
Cái công đức là cái hành động, cái điều lợi ích mà chúng ta làm. Mà không siêng
năng làm thì làm sao có những cái điều lợi ích làm được đó? Nói chữ công đức, vậy
chữ công đức này Thầy Chân Quang hiểu như thế nào?
Cho nên nếu
mà trong cuộc đời tu tập của Thầy, mà Thầy không siêng năng, nỗ lực, Thầy không
gan dạ. Trong siêng năng nó đã có, nhưng mà còn phải có ý chí, có nghị lực, có
gan dạ thì mới vượt qua được những cái nghiệp khó khăn của mình, thì mới có cái
công đức giải thoát hôm nay. Còn nếu mà chúng ta không siêng năng, không gan dạ
thì chúng ta sẽ chùn bước trước cái khó khăn. Thí dụ như bây giờ lên Hòn Sơn Thầy
ở trên đó một mình, mà nếu mà không tập ăn lá cây rừng sống, không tập ăn rau sống
thì cơm gạo làm sao có mà sống mà ở trên đó tu tập? Cho nên phải gan dạ ăn rau,
ăn lá cây rừng mà sống để tu tập, thì do đó cái sự gan dạ của Thầy. Cho nên vì
vậy trong cái tinh tấn ham tu đó, cái sức ham tu mà tinh tấn tu đó, thì buộc
lòng mình phải dồn hết những cái thời giờ không còn lo ăn, lo uống nữa mà nỗ lực
tu, thì như vậy mới chứng đạo.
(1:25:15) Thì
phải siêng năng tu, chứ còn cái người lười biếng là chắc chắn thôi, lười biếng
thôi chắc không có tu được. Thì như vậy cái tinh tấn, cái siêng năng, tức là
mình phải siêng năng mình mới làm được. Còn Thầy cũng do cái sự siêng năng, chứ
cõ Thầy mà không siêng năng không tinh tấn, chắc chắn bây giờ Thầy chưa làm chủ
được mình đâu. Có phải không? Đâu có phải công đức mà giải thoát này từ đâu nó
đến với Thầy đâu. Mà qua cái sự siêng năng, cái sự tinh tấn của Thầy thì nó mới
có được, con hiểu chưa? Chứ không phải chứng đạo nó hội đủ. Cái này cái lý do
là mình tu không chứng mà nói không. Thầy nói ở đây mọi người ngồi trước mặt Thầy,
nếu nghe lời Thầy mà giữ đúng những điều Thầy dạy, người nào cũng chứng đạo hết.
Bởi vì mình tinh tấn mà. Các con thấy Thầy chỉ có cái nào mà hoàn toàn ngoài
cái của mấy con không?
Bây giờ Thầy
chỉ mấy con người nào cũng có nè, tâm thanh thản mấy con có nè, là cái của mấy
con đã có phải không? Thân an lạc mấy con ngồi lại không đau, không nhức, không
tê đó là an lạc mấy con có mà. Đâu có cái nào là cái của mấy con không có đâu?
Các con rõ ràng? Bây giờ có để giữ gìn, Thầy cho cái pháp Như Lý Tác Ý để giữ
gìn nó. Thì mấy con cứ siêng năng tinh tấn chứ gì, thì mai mốt sẽ đạt được cái
chứng đạo, cái trạng thái đó chứ cái gì. Các con thấy không? Nếu các con làm biếng
không tác ý, thôi, thì cái chuyện đó chắc không bao giờ có được. Thì cái công đức
mà gọi là chứng đạo có được không? Không có. Đó các con hiểu chưa?
Đó thì như vậy
là cái hiểu, cái suy luận sai mà luận như vậy rất tội cho những người khác, người
ta nghe được thì người ta biết đường đâu người ta tu. Như mấy con không đủ khả
năng hiểu biết, cho nên mấy con nghi ngờ, mấy con đem đến hỏi Thầy. May có Thầy
trả lời, chứ không có Thầy trả lời thì mấy con thấy như thế nào? Cái công đức với
cái tinh tấn nó như thế nào? Muốn có công đức thì phải có tinh tấn, chứ không
phải ở trên trời rớt xuống công đức. Hay là cái công đức như thế này, xúm nhau
mà đến lạy cái tượng Phật, lạy ngày nào cũng sáng lạy để cho có cái công đức.
Cái công đức đó ngoài cái vấn đề của cái tâm bất động thì như vậy là làm như thế
nào? Các con hiểu cái công đức là công đức sai, nó trật. Làm một bên đây để mà
vái trời Phật, chư Phật phù hộ cho tôi ngồi thiền đừng có vọng tưởng. Rồi lạy,
bữa nay lạy năm lạy, mười lạy, hai mươi lạy, ngày mai cũng đến vái lạy, như vậy
làm sao cái tâm nó hết vọng tưởng? Các con thấy cái điều đó dạy như vậy là, dạy
đông mà để mà đạt tây thì không bao giờ có cái điều đó, phải dạy trực tiếp thẳng.
Thầy dạy
đây, bây giờ cái đó đó phải giữ vậy đó. Cho nên đạo Phật dạy chúng ta, khi mà đức
Phật dạy cho năm anh em Kiều Trần Như đưa ra bốn cái chân lý Khổ, tập, diệt, đạo.
Khổ thì ai cũng có khổ rồi, mà cái nguyên nhân sanh ra đau khổ là lòng ham muốn
của chúng ta, đó là tập đế. Diệt đế là cái trạng thái tâm bất động, thanh thản,
an lạc, vô sự, đó là hẳn hòi rồi mà, có phải đúng không? Thanh thản, an lạc, vô
sự đó là diệt đế, các con thấy rất rõ mà. Rồi bắt đầu đạo đế là tám cái lớp học
của người ta. Đó là bốn cái chân lý của đạo Phật rõ ràng, chứ đâu có gì đâu. Vậy
mà bây giờ chúng ta làm như thế nào mà ở đây mà chúng ta tu học nó không đúng?
Chúng ta phải tu học cho đúng cách của chúng ta. Tu học đúng cách của chúng ta
thì chúng ta sẽ làm chủ được, không có khó khăn gì hết. Bởi vì Thầy dạy cho mấy
con thấy nhận cái chân lý, để rồi từ đó mà hộ trì và bảo vệ chân lý của chúng
ta. Mà bây giờ lần lượt chúng ta hộ trì bảo vệ nó, thì lần lượt nó lên từng bậc,
từng bậc, từng bậc nó Tăng lên, có gì đâu.
"Theo
Thầy Chân Quang dạy:"Lòng vị tha cực độ và tôn kính Phật tuyệt đối sẽ đưa
đến chứng đạo", phải
chăng điều này là xác thực để thể hiện qua gương hạnh của ngài Phú Lâu
Na?" Sự thật ra đạo Phật là đức Phật đã nói: "Không phải vì
cái lòng mà tin Phật mà đạt được". Cho nên đức Phật mới nói như
thế này rất rõ:"Các con tự thắp đuốc lên mà đi". Các con
nghe:"Tự thắp đuốc lên mà đi, ta không đi thay con đường đó được cho mấy
con". Làm sao tin Phật mà Phật có đi giùm cho mình được không? Mấy
con cứ nghĩ đi, con đường này phải tự mỗi người phải đi. Mình có bảo vệ, mình
có giữ gìn và bảo vệ chân lý thì chân lý mới có thực hiện được ở nơi mình. Mà
mình không giữ gìn, bảo vệ chân lý dù mình, ai lại bây giờ trong cuộc đời chúng
ta mà theo đạo Phật không ai lại không tin Phật, không hết lòng tin Phật mấy
con?
Các con thấy
rất rõ, chúng ta tin Phật tuyệt đối. Phật là một con người ở trên hành tinh này
là người Ấn Độ, tu chứng đạo làm chủ bốn sự sanh, già, bệnh, chết. Dạy chúng ta
bốn cái chân lý thật sự, Bốn Chân Lý của đời người. Phải không? Chúng ta thấy rất
rõ, chúng ta thấy rất rõ. Nhưng ở đây dạy chúng ta tin Phật tuyệt đối. Có ai
không tin Phật tuyệt đối? Có ai nói ông Phật giả bao giờ không? Ai, chúng ta
cũng đến trước cái hình ảnh Phật, mặc dù là Phật không còn nữa, nhưng lòng tin
của chúng ta vẫn đảnh lễ cái hình tượng Phật.
(1:30:15) Thầy
nói thật sự ở đây không có người nào là chê Phật hết. Cho nên tin tuyệt đối là
tin, không bao giờ có một chút gì nghi ngờ, không có một chút gì hết. Ở đây ai
cũng vậy hết thì đó là tin tuyệt đối rồi. Mà tin tuyệt đối có chứng đạo không?
Mấy con tin, từ nào giờ mấy con thấy có người nào tin tuyệt đối mà chứng đạo
đâu? Mà trong khi đức Phật bảo: "Các con tự thắp đuốc lên
đi", chứ không bảo mình tin Phật chứng đạo mà mình chứng đạo. Bởi
tin tuyệt đối chứng đạo. Ông Phật đâu có dạy mình điều này đâu, đâu có dạy điều
này. Và đồng thời đức Phật còn dạy chúng ta nữa. Khi đức Phật nhập diệt, trước
khi nhập diệt đức Phật dạy: "Hãy lấy giới luật ta và giáo pháp ta
làm Thầy, đừng lấy một người nào làm Thầy cả hết", thế mà chúng
ta có ba mươi ba vị tổ sư thiền. Vậy ai lập ra cái ba mươi ba vị tổ sư thiền
này? Những lời đức Phật còn đó mà tại sao người ta dám bẻ sai ra để người ta lật
cái lời của đức Phật dạy?
Rồi bây giờ
người ta dạy mình bằng cách là lòng vị tha cực độ. Nếu một người có Đức Hiếu
Sinh không phải là người ta vị tha cực độ sao? Chỉ có người không có lòng
thương yêu thì nó không có vị tha. Mình thương con, thương cái của mình, chứ
còn không thương ai hết, ai mà nói nói tới tôi đập, thì cái đó là không có vị
tha. Còn nếu mà tôi thương tất cả mọi người, tôi thương tất cả chúng sanh, tôi
không dẫm đạp lên chúng sanh thì tôi vị tha chứ sao? Các con hiểu chưa? Còn tin
Phật mà tuyệt đối thì ai, có người nào mà chê Phật bao giờ? Có ai dám chê ông
Phật bao giờ đâu. Cho nên chúng ta đều là những người tin tuyệt đối. Nhưng mà
cái việc làm đó, nếu mà mấy con học được cái Đức Hiếu Sinh, chưa hẳn đã là cái
Đức Hiếu Sinh mà các con đã thành tựu được đạo giải thoát.
Đức hiếu
sinh thì nó nằm trong Tứ Vô Lượng Tâm mấy con _ Từ, bi, hỉ, xả, có phải không?
Mặc dù mấy con xả, nhưng mà mấy con chưa hoàn toàn được cái tâm vô lậu của mấy
con. Mấy con chỉ bắt đầu, mấy con chỉ tu Tứ Vô Lượng Tâm thôi. Còn Tứ Chánh Cần
ở đâu? Tứ Niệm Xứ ở đâu? Đâu lý đạo Phật chỉ có Tứ Vô Lượng Tâm? Vậy thì Tứ
Chánh Cần, Tứ Niệm Xứ bỏ sao? Các con hiểu đó là giáo pháp của đức Phật đó. Tứ
Vô Lượng Tâm, tức là nói về cái Đức Hiếu Sinh đó. Từ bi thì phải có hỷ xả. Cho
nên vì vậy mà cái người thương yêu là cái người, người ta có hỷ có xả trong đó
rồi, mình phải hiểu, đó là Tứ Vô Lượng Tâm. Nhưng mà chỉ có Tứ Vô Lượng Tâm
chưa đủ, cũng như mấy con tu Tứ Chánh Cần chưa đủ, chưa đủ chứng đạo, chỉ có Tứ
Niệm Xứ.
Cho nên đức
Phật nói: "Hãy
lấy giới luật và giáo pháp ta mà làm thầy", vậy thì giáo pháp là
như thế nào? Giới luật thì chúng ta biết rồi đó. Giáo pháp là như thế nào? Đức
Phật xác định thêm giáo pháp là Tứ Niệm Xứ. Chỉ có pháp Tứ Niệm Xứ mới tu chứng
đạo, ngoài pháp Tứ Niệm Xứ thì không tu chứng đạo. Các con thấy chưa? Đó thì đức
Phật đã xác định, qua những cái lời đức Phật đã xác định để chỉ định cho chúng
ta biết. Giới luật thì chúng ta đã hiểu rồi và đồng thời giáo pháp thì giáo
pháp nào? Nó nhiều tung, nó đủ thứ thì đức Phật xác định cái giáo pháp mà chứng
đạo đó là Tứ Niệm Xứ. Mà muốn tu tập Tứ Niệm Xứ thì không phải nhào vô mà tu đại,
các con hiểu không? Phải đi từ cái Đức Hiếu Sinh tức là năm giới. Mà năm giới
thì mấy con phải thực hiện được những cái giới luật thì mấy con mới vào được Tứ
Chánh Cần, mới ngăn ác, diệt ác. Mà ngăn ác diệt ác được rồi thì mấy con mới thấy
được trên thân quán thân, mấy con mới tu chứng được. Đó thì mấy con thấy rất
rõ.
Do cái sự tu
tập mà chứng đạo như vậy thì nó phải đúng cách của nó mới chứng đạo, chứ không
thể mà dạy như vầy mà chứng đạo được. Chỉ tin Phật tuyệt đối, chỉ lòng vị tha
là chứng đạo? Thầy xét qua thì cái câu này Thầy thấy nó hoàn toàn ngoài cái
pháp của Phật dạy. Pháp của Phật dạy để chúng ta đi vào cái chỗ chứng đạo là chứng
vô lậu, chứ không phải làm ông Phật ở ngoài vô lậu được. Mà muốn vô lậu thì chỉ
có pháp Như Lý Tác Ý:"Có Như Lý Tác Ý lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh
và đã sanh bị diệt". Thầy nhắc lại câu này rất nhiều là tại vì
cái câu đó quá tuyệt vời.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét