490- CÁCH THỨC HOẠT ĐỘNG CỦA BÙA NGẢI
Phật tử
4: Dạ, bạch Thầy,
Thầy cho con hỏi: Mấy vị mà bùa thư, ngải yếm đó Thầy. Nhiều lúc mình không biết
là sao nhưng mà, làm sao nó làm sao nhiều lúc mổ bụng ra thấy cũng có con dao,
có cây búa ở trong.
(36:53) Trưởng
lão: Trời đất ơi! Cái chuyện đó rất dễ. Con cứ hỏi mấy cái nhà ảo thuật,
họ làm coi thấy cũng đúng đó chứ.
Phật tử
4: Vậy là nó có
thiệt không Thầy?
Trưởng
lão: Nó có thiệt
gì? Ba cái đó nó dùng tưởng không à con. Cho nên con thấy mấy cái nhà ảo thuật
coi, nó để cái tay vậy mà cái người nó hỏng ở trên vậy nó… Có thấy không? Cái
lực của nó hút lên đó, thì rõ ràng mấy con cái nhà ảo thuật làm sao thì mấy cái
người mà bùa chú nó cũng kiểu đó thôi, chứ không có gì hết. Nhưng mà nó ảo thuật
nó khéo léo nó làm, còn cái kia nó dùng tưởng nó làm, nó dùng cái lực tưởng nó
làm con.
Bây giờ nó
vô trong núi, trong rừng nó cứ đọc cái thần chú đó để nó tạo cho cái tưởng, cái
ý của nó muốn mà. Cũng như bây giờ Thầy đọc câu thần chú đó, Thầy nghĩ rằng nó
sẽ xuất hiện một cái cầu vồng. Thầy cứ đọc cái thần chú đó hoài, mà Thầy sống
thanh vắng, yên tịnh một mình. Thầy cứ ngày nào Thầy cũng đọc cái thần chú,
ngày nào Thầy cũng đọc thần chú, thì bỗng dưng nó đúng cái thời điểm của nó, tức
là cái thời gian, phải bao lâu mấy ngày đó, 49 ngày hay nhiêu đó, thì bắt đầu
Thầy đọc cái thần chú cái nó hiện lên một cái cầu vồng. Bây giờ Thầy linh rồi.
Thần chú này nó linh rồi đây, bây giờ đi ra thử cho thiên hạ thấy phục mình
chơi nè, phải không?
Bắt đầu bây
giờ Thầy tìm cái gì đó? Cái Thầy bắt đầu Thầy mới nói Thầy sẽ thị hiện một cái
cầu vồng cho quý Phật tử coi nè. Thầy đọc thần chú lâm râm ở trong miệng Thầy
thôi, thấy hiện lên cầu vồng. Đó thì bằng chứng là các vị Lạt Ma ở Tây Tạng đã
làm được đó con, đâu có gì đâu. Đọc thần chú hiện cầu vồng, đó là tưởng thôi. Bởi
vì phải có cái công, có cái công phu luyện tập thì nó phải được chứ không có
gì. Bùa chú người ta nó linh thì phải do tập.
Chứ bây giờ
Thầy vẽ cho con một cái tập bùa chú đủ thứ phải không? Mà con về con để đó nó
không có linh đâu. Nhưng mà Thầy cho con chừng một cái bùa thôi, bảo bây giờ
cái câu thần chú này vẽ cái bùa đó, thì con sẽ đi vào trong cái hang đá đó đó,
con đem theo bánh tráng hay cơm khô, con chịu khó con ở trong đó 49 ngày, con đọc
cái thần chú này. Chịu khó ăn cực khổ vậy đi, chứ đừng có đem đồ ăn đồ cho nhiều,
ăn thì luyện không có thành đâu, hiểu không? Con vô đó con ăn cơm khô, con ăn
bánh tráng, để mà sống thôi, tới giờ thì ăn.
(39:09) Rồi
bắt đầu đó mà cứ ngồi đó trì niệm cái thần chú đó đi, rồi cứ nghĩ tưởng rằng nó
sẽ xuất hiện cái điều đó, nó xuất hiện cái gì? Bây giờ con muốn nó xuất hiện một
cái lực gì, một ánh sáng hay hoặc cái hào quang, hay hoặc cái gì đó. Con cứ
nghĩ tưởng nó, con đọc cái thần chú là nó sẽ xuất hiện. Đọc thần chú. Bây giờ
nó chưa xuất hiện mà trong 49 ngày con luyện. Sau 49 ngày con đọc cái nó sẽ hiện
ra. Con hiểu không?
Bây giờ nó
hiện ra, rồi bây giờ mới đi về trị bệnh, đọc thần chú nó hiện ra ở trên cái
mình của cái người đó, thì bắt đầu nó đúng rồi, bắt đầu như vậy. Chẳng hạn bây
giờ Thầy đọc ra cái thần chú, cái người đó đương bệnh nằm phải không? Bởi vì Thầy
đi luyện bùa chú để đi trị bệnh mà. Cho nên Thầy đọc thần chú, Thầy chỉ vẽ ở
ngoài này nhưng mà sau khi đó, sau khi mà nó linh hiển rồi, thì lật cái áo cái
người này ra thì thấy nó có cái chữ bùa vẽ trên cái bụng người
đó, mà Thầy có vẽ đâu, tại sao mà Thầy đọc thần chú đây mà lại có cái chữ bùa ở
trong bụng? Thì thấy, trời ơi! Linh thiệt. Cái bùa này nó chạy qua bên đây, nó
dính đây. Ở đây nó cũng dùng tưởng, nó dùng tưởng. Cái đó nó không có thật, mà
nó tưởng ra có, cho nên cái tưởng nó cũng có lực tưởng, nó cũng mạnh.
Còn ở đây
chúng ta dùng cái ý thức của chúng ta. Còn cái kia bắt đầu nó cũng dùng cái ý
thức rồi nó tưởng ra, nó dùng ý thức. Nó dùng ý thức của nó, bây giờ nó phải đọc
cái thần chú: “Nam mô A Di Ða bà đạ. Ða tha dà đa dạ. Ða điệt dạ tha. A
Di rị đô bà tỳ…”. Nó đọc cái câu thần chú vậy đó, thì mấy con nghe đâu có
biết gì.
Do đó nó đọc
vậy đó. Rồi bắt đầu nó vẽ cái bùa nó để đây, nó đọc thần chú lên, rồi bắt đầu
nó tưởng ra, cái bùa này đọc thần chú vẽ như vậy đó, là phải xuất hiện một cái
ánh sáng màu xanh, nó cứ nghĩ như vậy đó mà. Rồi tới cuối cùng nó luyện 49 ngày
thì nó xuất hiện cái màu xanh ra, cái ánh sáng nó hiện lên màu xanh ra hoặc là
nó nghĩ cái bùa đọc như vậy đó, nó sẽ đọc như vậy thì cái bùa nó sẽ hiện ở trên
vách. Sau 49 ngày nó đọc ở đây, thì cái bùa kia không ai vẽ mà trên vách nó có
cái chữ bùa là vậy.
(41:14) Cho
nên Thầy ở đây, Thầy đọc cái thần chú đó. Thầy vẽ cái bùa Thầy đọc thần chú đó,
Thầy nghĩ rằng ở trên đầu của Thầy, Thầy tưởng nghĩ cái bùa nó sẽ dán ở trên
trán con. Sau khi Thầy đọc cái nó hiện cái trán con có cái chữ bùa.
Con thấy linh thiệt, sao mà linh quá? Con hiểu không? Do đó con mới phục: “Trời!
Ông Thầy này thiệt hay thiệt”. Nó làm thật mà, cái tưởng nó làm thật mấy
con.
Cho nên tại
sao mà Thầy biết. Bởi vì ông thân của Thầy là một… Ai ở Trảng Bàng này cũng biết
thân Thầy là một ông Thầy bùa giỏi lắm, bùa chú rất giỏi mà ngải nghệ cũng giỏi
nữa, cả bùa mà ngải nghệ nữa mấy con. Ông đi lên trên núi Cậu, ông luyện ở trên
đó chứ đâu phải.
Do đó, ông
luyện để mà đi trị bệnh thôi. Vì vậy mà có người nghe đồn ông vậy đó, mới ở dưới
thành phố Hồ Chí Minh, Hóc Môn đó, rồi cái ông đó ông làm ông cả, ông bệnh, ông
nghe đồn vậy mới sai người đến Trảng Bàng này rước.
Ở đây, ở Trảng
Bàng này ai cũng biết ông thân của Thầy hết, thành ra rước ông đi về, ông trị bệnh.
Ông trị bệnh thì cái ông cụ đó đó, ông mới gả con gái cho ông thân Thầy, mới đẻ
ra Thầy nè, các con hiểu chưa? Cho nên mẹ Thầy thì ở Hóc Môn, mà ba Thầy thì ở
Trảng Bàng, mà ông là ông thầy bùa.
Cho nên tất
cả những bùa chú thì Thầy là một đứa con thông minh, ham học. Còn nhỏ là Thầy
nói, lúc mà Thầy tám tuổi, thay vì cái tuổi đó thì đúng thước, hồi đó đi học nó
đo mình bằng đúng một thước nó mới cho đi học, mà Thầy lại nhỏ con, lùn. Cho
nên vì vậy nó không đúng thước, nó không cho đi học. Thầy khóc sướt mướt, Thầy
đòi học. Thì do đó, mấy ông thầy với hiệu trưởng ở trường nói thôi, thấy thằng
nhỏ này tội nghiệp cho nó vô, nó dự nó học. Chứ thật sự ra nó còn thiếu thước
không cho.
Cho nên Thầy
học. Do cái sự ham học của Thầy, do đó mà Thầy đụng tất cả mọi cái gì Thầy cũng
học, ai dạy gì cũng học. Cho nên, lúc bấy giờ mà Thầy được ông thân của Thầy dạy
bùa chú, Thầy học hết, cho nên Thầy biết cách thức 49 ngày phải luyện sao, Thầy
biết hết mấy con.
(43:33) Cho
nên mấy ông thầy bùa không có ông nào qua mặt Thầy được đâu. Thầy gốc mà ra mà,
có phải không mấy con? Cho nên Thầy bây giờ mà nói thầy bùa, thầy ngải là không
gạt được Thầy đâu. Ở Trảng Bàng này người ta biết ông thân của Thầy hết mà,
toàn là cái thứ dữ không, chứ không phải thứ hiền.
Rồi học mà
chữ Hán, Thầy cũng không có đến trường học đâu. Ông thân Thầy chỉ đưa Thầy những
cái tập sách mà chữ Hán bảo Thầy học, thì cho Thầy một cái bảng, Thầy nói, cho
một cái miếng ván vầy mấy con, bào nhẵn đi, rồi cứ lượm đất sét mà nắn mới phơi
khô, rồi để đó mới để cái lon nước đổ lên mới chà vầy, rồi mới ra ngoài bụi tre
mới chặt cái nhánh tre, mới đập cho nó xù, rồi mới tập viết. Thì viết chữ Nho bằng
ở trên cục đất sét với bằng nước không à, chớ còn mà giấy tờ hồi đó làm sao mà
có giấy mà tập viết. Vậy mà Thầy học chữ Nho, Thầy rất giỏi mấy con. Coi vậy chứ
Thầy Nho dữ lắm. Nho nè, mà bùa nè, đủ thứ hết mấy con, ngải nghệ nữa.
Hồi đó ông
thân Thầy để lại một cái vườn ngải rất lớn, không ai dám vô đâu, giao cho Thầy
hết. Thầy nói: “Thôi ba cái thứ ngải này đó, bắt cúng gà này kia tội lỗi
lắm”, Thầy cho nó đi về rừng hết nữa. Đuổi ba cái ngải nó về rừng nó ở, chứ
ở đây Thầy không có trồng.
Cho nên bây
giờ mấy con thấy, ông thân Thầy hồi đó để lại một số ngải trị bệnh, nhưng mà Thầy
dẹp luôn, Thầy nói: “Bệnh bệnh chứ không có ai ở đó uống ngải”. Cho
nên dẹp luôn hết mấy con.
Cho nên đối
với Thầy, tất cả những cái gì mà của mà thầy bùa, thầy ngải đồ hoàn toàn Thầy nắm
vững lắm mấy con. Cho nên ở đây Thầy không sợ ba cái ông thầy đó đâu. Thầy bùa
bây giờ, thầy ngải đồ đều là con cháu không à, cháu chít không à.
Cho nên nó
đâu có làm cái gì. Bây giờ thật sự ra cái số mà bùa ngải gọi là bùa Lỗ Ban này
kia, tất cả những thầy bùa bây giờ đó, nó chỉ có một cái nhóm nhỏ mà thôi. Chớ
nó đâu có bằng Thầy sao, nhưng mà đối với Thầy, Thầy đốt sạch rồi. Thầy không
có để ba cái thứ lừa đảo này đó nữa. Thật sự nó cũng trị bệnh, nó cũng hết,
nhưng mà điều kiện nó qua một cái tưởng để mà người ta luyện nó thôi.
(45:50) Còn
Thầy ở đây dạy mấy con là trị bệnh bằng ý thức của mình, chứ không bằng tưởng.
Đuổi đi bằng ý thức: “Thọ là vô thường”. Thật sự là hồi qua không
đau, bữa nay đau là sự vô thường của nó rồi. “Hôm qua không đau, bữa
nay đau thì ngày mai phải hết không được đau nữa”. La nó vậy thôi, mà vậy
mà nó đi chớ, chớ mình không có tưởng nó đi cái này đi kia. Mà bảo nó đi nó phải
đi: “Mày không đi thì tao không sợ, tao không sợ thì mày cũng phải đi”,
có phải không? Tại vì mình không sợ nó đau, cho nên nó phải đi thôi.
Còn mấy con
cũng đuổi mà mấy con sợ đau thì nó không đi mấy con. Mà mấy con nhớ cái điều
này là cái điều mà nó cái kinh nghiệm từ bản thân của Thầy, Thầy nói ra mấy
con. Đừng có sợ, không có chết chóc gì đâu, mà chết được có thân khác, còn trẻ,
còn khỏe hơn có sao. Chứ nó đâu có mất mát đâu mà sợ mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét