513- TÍCH LŨY NGHIỆP VÀ THƯỜNG NGHIỆP
(1:22:56) Phật
tử: Kính thưa Thầy dạy
chúng con cận tử nghiệp rồi, bây giờ con xin thưa Thầy dạy chúng con học tích
lũy nghiệp?
Trưởng
lão: Tích lũy
nghiệp hả con? Bữa nay con làm một cái điều thiện thì đó tích lũy, cũng như bây
giờ con tác ý: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự",
rồi một chút nữa con tác ý lần nữa đó là con tích vô, mà con tác ý nhiều lần vậy
gọi là tích nghiệp, tích nghiệp thiện.
Còn bữa nay
con sân chút, ngày mai con sân chút, ngày mốt con sân chút. Tức là con tích cái
nghiệp sân của con nó nhiều lần như vậy, nó mới trở thành cái nghiệp sân của
con, gọi là tích lũy nghiệp. Con hiểu không. Mà mình làm nghiệp thiện
là mình tích lũy nghiệp thiện, mà mình làm nghiệp ác tức là mình tích lũy nghiệp
ác. Bữa nay con bẻ giò ếch có hai con à, ngày mai bẻ bốn con, bữa kia
bẻ sáu con, thì con tích lũy cái nghiệp ác nó càng ngày càng tăng lên, con hiểu
không? Đó là tích lũy nghiệp ác.
Phật tử: Dạ, Còn về Thường nghiệp ạ
Trưởng
lão: Thường
nghiệp hả con?
Phật tử: Dạ.
Trưởng
lão: Ở đây cái
về chữ Thường, phải định nghĩa được chữ thường, thường là một cái trạng thái
bình thường, cái trạng thái bình thường nó như thế nào? Bây giờ chúng ta không
giận, không hờn, không buồn phiền, không lo lắng gì hết đó là bình thường. Còn
bình thường trong một cuộc sống thì nó phải có cơm ăn, có áo mặc, có này kia
không thiếu hụt gì gọi là bình thường trong cuộc sống. Còn nó không bình thường
là thiếu cơm ăn, thiếu áo mặc, nó thiếu chuyện này, nó thiếu chuyện kia tức là
không bình thường.
Định nghĩa
được chữ thường mà, nó thường là hoàn toàn nó phải có cái sự đầy đủ, nó không
dư, mà nó dư thì nó không bình thường rồi, mà nó thiếu thì nó không bình thường,
mà nó thường thì nó luôn luôn đầy đủ trong đó gọi là thường. Còn cái tâm của
mình thường là cái tâm mình nó an ổn, luôn luôn lúc nào nó cũng không buồn phiền,
không giận hờn đó là thường.
Mà bây giờ
con ở trong một cái trạng thái tâm vô lậu bất động thanh thản không phải là tâm
thường mà tâm giải thoát, con hiểu không? Cũng như bây giờ con ngồi đây… Cho
nên đức Phật bảo chúng ta đó: “Không chấp nhận mà thọ lạc, mà cũng không chấp
nhận thọ khổ, mà cũng không chấp nhận thọ bất lạc, bất khổ”. Không lạc,
không khổ là thường, cái câu hỏi đó không chấp nhận cái chỗ đó, mà chấp nhận chỗ
tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Cho nên không chấp nhận cái chỗ thường
của thế gian mà chấp nhận cái chỗ vô lậu của pháp xuất thế gian. Cho nên khi mà
ở trong cái trạng thái vô lậu thì ác pháp không tác động được cái người đó khổ
đau, còn mình ở cái chỗ bình thường của mọi người thì ác pháp tác động vô là khổ
đau ngay đó liền.
Cũng như giờ
con bình thường, rõ ràng là con không giận ai hết, nhưng có người nói trái ý
con cái con giận lên liền, từ cái bình thường đó nó không bình thường, thì đó
là thường của thế gian, chứ không phải thường của đạo Phật. Thầy giải thích để
cho mấy con hiểu được chữ thường.
Rồi con đọc
đi con có hỏi gì nữa không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét