525- ĐƯỢC THÂN NGƯỜI LÀ KHÓ
(00:00) Trưởng
lão: Trong cái sự tu tập của Phật pháp nó đơn giản mấy con, không phải
khó. Cũng như thầy Gia Hạnh, cũng đã lớn tuổi rồi, thầy sống gần bên cái thất của
con đó, con nhớ không? Thầy Gia Hạnh đó?
Phật tử
nam: Dạ con nhớ!
Trưởng
lão: Hôm qua thầy
có đến trình Thầy cách thức để Thầy kiểm tra. Thầy tu tốt lắm con!
Phật tử nữ: Dạ! Thầy Gia Hạnh tu rất tốt! Dạ!
Trưởng
lão: Ừ! Thầy tu
tốt lắm!
Phật tử
nam: Con không
có nhìn thầy như thế nào, nhưng con thấy…. rất rõ đạo, rất là….
Trưởng
lão: Thầy nhiếp
tâm định tĩnh con, nhiếp tâm định tĩnh!
Phật tử
nam: Dạ!
Trưởng
lão: Còn trong
cái thời gian 7 ngày cái tâm bất động đó, bất động kéo dài trong 7 ngày đêm thì
nó sẽ chứng đạo. Nó không có khó con! Cuộc đời làm người nó quý lắm. Đức Phật
nói: "Được thân người là khó lắm mấy con, chứ không phải dễ
đâu". Các con cứ nghĩ mình có thân người, thì cứ nghĩ mình chết
cái mình tái sanh. Không phải đâu! Tái sanh làm con người, nó làm nhiều con vật.
Rồi cho đến khi muốn làm con người là phải trở thành những con thú vật hiền
lành. Mình vô tình mình đi làm chết con kiến là phải trả cái nhân quả đó, không
tránh khỏi. Cho nên "Được thân người là khó, mà gặp được Chánh
pháp còn khó hơn".
Con thấy tà
pháp thì ở đâu cũng có, mà Chánh pháp của Phật mà biết để tu làm chủ Sanh, Già,
Bệnh, Chết thì không thấy. Coi như từ khi đức Phật ra đời cho đến giờ, con nghe
có vị nào mà tu làm chủ sanh, già, bệnh, chết chưa? Chỉ tu có thần thông, phép
tắc, đủ thứ hết, nhưng mà làm chủ được bốn cái sự đau khổ cũng giống như Phật
thì không thấy. Cho nên đức Phật mới nói: "Được pháp là khó". Con
thấy khó không? Được thân là khó, mà được pháp còn khó hơn. Vậy bây giờ chúng
ta được pháp để làm chủ sanh, già, bệnh, chết, mà không bỏ hết đi tu thì uổng
quá mấy con. Quyến luyến chi cái của thế gian này, Thầy nói các pháp vô thường,
con có giữ được nó không? Không có giữ được.
Cả cái thân
mình sanh ra nó rất là khó, mà còn giữ không được, thì mấy con thấy còn giữ cái
pháp nào? Tất cả các pháp đều vô thường. Thân mình cũng là một pháp vô thường mấy
con. Bỏ hết đi! Nỗ lực tu cho đạt được để mình chấm dứt sự tái sanh luân hồi.
Đó là cái mục đích của một người quyết tâm bỏ sự tham muốn của các pháp thế
gian. Nghe không? Mấy con ráng chứ Thầy không có ráng giùm mấy con được! Thầy
chỉ dạy cách thức như vậy, tu tập như vậy. Tu sai thưa hỏi lại Thầy, tu nó có kết
quả thì Thầy sách tấn, khích lệ. Cố gắng tu đến đó, chưa biết đường đi gì nữa
thì Thầy dạy hết. Cứ như vậy mấy con sẽ đi tới đến khi mà mấy con làm chủ được
sanh, già, bệnh, chết. Bỏ hết mấy con! Bỏ hết!
Tất cả những
người thân, khi mất đi thì mấy con cũng không cứu được. Giờ mấy con tu rồi thì
mấy con sẽ cứu được những người thân. Mà cứu những người đã mất đi mấy con còn
cứu được. Tại sao? Tại vì mấy con có cái trí tuệ Tam Minh, trí tuệ không có thời
gian và không gian. Cho nên cha mẹ mình mất 5 năm, 10 năm, mình vẫn thấy lại được.
Ông bà sanh ra con vật gì? Ở đâu? Nhà nào? Con nhà ai? Biết hết.
Thì mình biết
được. Ví dụ như bây giờ Thầy biết ông thân của Thầy chết sanh ra ở cái nơi xứ
nào đó Thầy biết rồi, thì Thầy đi đến đó Thầy độ ông thân Thầy, chứ sao lại bỏ ổng.
Mặc dù là còn một đứa trẻ, còn là một chàng thanh niên đi, Thầy cũng đến đó để
Thầy. Vì cái nhân quả của Thầy với ông thân Thầy nó có cái tình với nhau. Cho
nên Thầy đến đó thì cái cậu thanh niên đó, hay đứa bé đó nó cũng mừng Thầy. Cái
tình cảm nó còn cái duyên nhân quả mà, cho nên Thầy đến đó Thầy thuyết giảng Thầy
dạy. Tiếp nhận liền, chứ đừng có bỏ nó đi. Cũng như mấy con cũng phải có duyên
nhân quả với Thầy, chứ đâu phải khi không mà không có thì làm sao gặp Thầy mấy
con.
(04:17) Bởi
vì gặp pháp Phật khó lắm mấy con, nó phải có duyên, chứ không duyên làm sao gặp?
Đã có duyên mình gặp rồi thì phải ráng tu mấy con. Ráng tu! Tu để mình được giải
thoát. Tu để khi mình còn sống mà mình biết cái chỗ khi bỏ thân này thì mình biết
từ luôn bào thai. Nó không còn phải vào cái thế giới loài người, nó không còn
phải tái sanh. Bởi vì cái tái sanh là sự tương ưng. Con còn tham, sân, si, còn
giận hờn, phiền não thì tương ưng với người tham, sân, si, con mới sanh ra làm
con họ.
Còn con
không tham, sân, si thì làm sao họ sanh con được. Cái tham, sân, si nó hút với
nhau, cái tham, sân, si của con với cái tham, sân, si của cái người kia. Cái
thân con mất, cái tham, sân, si, cái từ trường của con nó hút với cái tham,
sân, si của người kia, nó tương ưng nó hút thì con sẽ làm con họ. Chứ con muốn
tái sanh chỗ nào cũng không được. Chứ không phải có Diêm Vương, có này kia, cho
con đi tái sanh. Không phải! Nó không phải là như người ta tưởng tượng là đi
tái sanh, người kia ghé cái quán ăn cháo lú rồi quên hết. Không phải! Chỉ tưởng
tượng thôi con. Không phải vậy! Bởi vì nó đâu có cái linh hồn đâu mà quên, mà
nhớ. Cái từ trường tương ưng. Khi tham, sân, si con giận thì nó phóng ra cái từ
trường đó.
Thầy nói như
vầy: Bây giờ cũng hình ảnh Thầy đang ngồi ở đây, là cái từ trường phóng ra đó.
Cho nên thí dụ như mình đi rồi, ở đây không ai thấy hết, nhưng mà cái người có
con mắt Tam Minh thì họ thấy: "À! có 6 người đang ngồi nói chuyện
với Thầy, 5 người đang ngồi nói chuyện với Thầy". Họ thấy hình ảnh rõ
ràng mà.
Nhà khoa học
chế ra cái máy ảnh, một cái xe hơi đậu ở trước cái cổng cái nhà này, mà bây giờ
nó đi mất 2 tháng rồi, mà họ chụp họ lấy cái hình ảnh đó được. Thì rõ ràng khoa
học nó đã tiến bộ chứ đâu phải không tiến bộ mấy con. Nó tiến bộ nó chụp được
cái hình ảnh còn lưu lại ở trong không gian chỗ đó. Thì rõ ràng là mấy con còn
phóng ra từ trường, chứ làm sao mấy con mất? Cho nên tại sao mà ông Phật chết mất
rồi mà người ta thấy được ông Phật ở bên Ấn Độ mình hổng tin đâu. Nhưng mà khi
mà hình ảnh của ông ở bên Ấn Độ, nó không có nghĩa là ở trên cái đất nước đó,
mà nó khắp ở trên thế giới. Từ trường mà, chứ đâu phải là cái hình ảnh như cái
thân của mình nó ngồi chỗ nào nó ở chỗ đó đâu. Cho nên tại sao mà Thầy ở Việt
Nam mà Thầy thấy được hình ảnh ông Phật, chứ đâu phải Thầy qua bên đó. Ở đây mà
Thầy thấy được hình ông Phật.
Cho nên mấy
con thấy tu cũng vậy chứ đâu phải. Cho nên ráng tu mấy con! Cuộc đời có gì? Bỏ
hết đi! Nếu mà nó vô thường nó đến thì chưa chắc đã là mấy con còn giữ lại được
thân, mấy con cũng đành chịu thôi. Một cơn bệnh ngặt nghèo thì mấy con cũng đi
thôi, không có cách nào thoát được mấy con. Cho nên còn mạnh khỏe, còn sức khỏe
ráng mà nỗ lực. Nghe lời Thầy tu tập. Đời có gì? Toàn là khổ đau!
Thí dụ mấy
con còn độc thân, mấy con còn trẻ thì chưa có gì. Mấy con lập gia đình mấy con
chưa thấy khổ đau, chưa chắc đã là không khổ. Nội có một mình không mà còn thấy
khổ, huống hồ có một người thứ hai. Rồi người thứ hai rồi sanh con ra nữa, rồi
người thứ ba thì mấy con thấy toàn là thứ khổ không à. Tại sao mình nối tiếp
cái vòng khổ làm chi vậy? Chấm dứt ngay liền là nó đã giải thoát rồi. Đời thật
sự khổ lắm mấy con!
(07:53) Cho
nên một người tu hành là người ta nhìn cuộc đời họ sợ hãi lắm, thấy khổ quá!
Cho nên khép chặt, buông xuống hết. Khép chặt, tìm một cái thất, hoặc là ở rừng
núi một mình, một bóng ôm chặt pháp: "Tâm bất động, thanh thản, an
lạc, vô sự". Rồi im lặng để nhìn tâm bất động của mình. Khi có một
niệm khởi lên, tác ý trở lại: "Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự" thì nó trở về với trạng thái bất động. Cứ như vậy ngày này
qua ngày khác, cuối cùng thì bất động hoàn toàn.
Đó! Thầy Gia
Hạnh đã làm được. Mình tu trong bốn oai nghi. Cho nên mấy con ở gần bên đó, thầy
đi chừng khoảng 15 phút, rồi thầy ngồi 15 phút, rồi thầy nằm 15 phút, thầy đứng
15 phút. Đúng bốn oai nghi. Vẫn tu bình thường 15 phút, nhiếp tâm hoàn toàn ở
trong đó. Sau khi Thầy kiểm tra Thầy thấy đúng, con tu tập như vậy đúng. Tuy
cái thời gian hiện giờ nó 15 phút, nhưng mà làm chủ được rồi. Rồi sẽ tăng lên nữa.
Đó là cơ bản đó mấy con, cơ bản là phải tu như vậy. Không uổng cuộc đời tu hành
của mình. Còn mấy con còn trẻ thì mấy con ráng lên! Thu gom, sắp xếp hết, rồi
hãy ráng tu để cứu mình. Chứ con mà chạy tới, chạy lui, cuối cùng rồi không được
gì hết. Mấy con giờ cũng lớn tuổi rồi, mấy con ráng tu! Gặp Thầy là may mắn lắm.
Có cái gì là Thầy giúp đỡ cho. Còn không thì không ai mà giúp đỡ mấy con được.
Biết cái đường đi chỗ nào đâu mà giúp đỡ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét