533- NIỀM TIN KHI CẦU NGUYỆN
(08:40) Phật
tử Kim Quang: Thì con thấy con không có cách nào gỡ cho mẹ con được
đâu Thầy ơi! Mẹ con từ nhỏ đến lớn là tin sùng bái vô đạo Thiên Chúa rồi.
Trưởng
lão: Thì bởi vậy
Thầy mới nói nó quá sâu rồi!
Phật tử
Kim Quang: Quá
sâu rồi!
Trưởng
lão: Nó thành một
cái dấu ấn ở trong đầu đó.
Phật tử
Kim Quang: Tiếng
nói của con không có giá trị gì hết!
Trưởng
lão: Mỗi lần có
cái gì khổ cái vái liền: Ôi thôi, Chúa cứu khổ là cầu nguyện à.
Phật tử
Kim Quang: Dạ!
Mẹ cầu nguyện thôi. Mà nếu mẹ cầu nguyện mà được là mẹ lại càng tin hơn nữa.
Trưởng
lão: Sự thực
ra, nó được là do qua cái hành động của mẹ con đã làm những cái gì được thiện.
Mà khi gặp khổ mà cầu nguyện nó được đó, đó là cái hành động thiện nó chuyển,
thay đổi. Do cái niềm tin của mình con. Nó thay đổi mà.
Phật tử
Kim Quang: Thì
cái đó là mình hiểu. Nhưng mà giả sử như bây giờ nếu mà mẹ con thấy con không
qua được, nhưng mà đùng đùng cái con qua được. Bây giờ con nói thiệt chứ con đốt
hết giấy tờ rồi đó. Nhưng mà con có cách để mà qua lại được, chứ không phải là
không có cách. Nhưng mà nếu bây giờ con làm giấy tờ lại để mà con qua bên đó,
thì mẹ con lại nghĩ là mẹ con cầu nguyện được.
Trưởng
lão: Thì đúng
đó, chứ sao!?
Phật tử
Kim Quang: Thì
đó! Chính như vậy mà con thấy. Mà con thấy là hình như là khi mà con nói tình
hình bây giờ mẹ chấp nhận, con có cảm giác như là bây giờ coi như là chấp nhận
cho con ở lại rồi.
Tại vì con
có nói rồi, là thứ nhất là nó lạnh, mẹ con ở cái vùng mà lạnh nữa, thì cái thời
tiết bên đó lạnh, thì con cũng không có hợp bên đó. Thì khi mà con nói cái câu
đó ra thì mẹ im, là mẹ biết cái chuyện đó. Thì sau đó mẹ không có nói gì nữa hết,
mẹ không bảo bắt buộc con qua nữa. Mẹ đã nói rồi, mẹ không có bắt buộc con qua.
(10:32) Trưởng
lão: Thì đó! Đó là một cái mình tạo những cái điều kiện để cho mình bằng
bình an, để cho mình thực hiện được sự giải thoát của mình con.
Bởi vì cái
Ái Kiết Sử nó rất khó con. Mà khi con thực hiện được rồi, nó có sự yên ổn rồi,
giờ mẹ nghĩ rằng mẹ cũng thương con. Mà con thì cũng thương mẹ, mà thương mẹ,
mình làm sao mà cứu mẹ mình? Bây giờ con qua con nói gì, chắc bà sau này bà còn
tăng thêm cái lòng tin nữa, nhờ cầu Chúa phù hộ.
Phật tử
Kim Quang: Bà
còn dẫn con đi gặp mấy ông cha, để nói mấy ông cha, ông dụ con thêm nữa.
(10:02) Trưởng
lão: Chứ sao!
Phật tử
Kim Quang: Thấy
mẹ con mời cha đến nhà, hoặc rồi mời nhiều cha đến nhà. Bây giờ con thấy, con
không thể nào nói với mẹ, để mẹ con tin. Giờ chỉ có cách là làm sao để cho…
Trưởng
lão: Để cho bà
cầu khẩn hoài không được con.
Phật tử
Kim Quang: Bà cầu
khẩn hoài không được, thì mẹ biết là không phải là, coi như mình từ từ, mình
làm cho bà có cái sự thay đổi những cái suy nghĩ.
Trưởng
lão: Coi như
thăm mẹ con, mẹ con nghĩ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét