550- TU TẬP ỨC CHẾ TÂM, DIỆT Ý THỨC THÌ TƯỞNG SẼ XUẤT HIỆN.
Trưởng
lão: Cái mục
đích tu của Đại thừa, của kinh sách Đại thừa, của Thiền Đông Độ là mục đích xây
dựng một cái thế giới tưởng, chứ không phải là xây dựng cái hành động làm chủ
sanh, già, bệnh, chết. Bởi vì vô cái Không tưởng rồi còn biết cái đường nào mà
làm chủ. Nhiều khi vô trong đó không biết đường ra nữa chứ ở đó, nó lọt trong
Không rồi đâu có biết làm sao ra. Mà nếu may nó xuất ra được thì cũng mừng, chứ
không khéo nó ở trong đó nó chết luôn, chứ đâu phải dễ.
(36:20) Đó
mấy con thấy Thầy nói như thế này. Như nhục thân của ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc
Trường, mấy con có đến thăm mấy con biết, đó là cái bộ xương của các ngài. Mà
các ngài ngồi tu mà sao lại nó không thối tha? Cho nên người ta mới để lại. Chứ
cỡ thối thì người ta sẽ đem chôn chứ người ta dám để đó không? Thật sự nó không
thối. Vậy nó không thối là các vị đã ở chỗ nào mà nó không thối? Mấy con thấy rất
rõ. Nếu không lọt trong Không Vô Biên Xứ Tưởng thì bao giờ thân chúng ta cũng bị
thối, cũng đều hôi thối hết. Cái thân này nó bằng đất, phải không? Mà nó hôi thối
dữ lắm. Một người mà ở đây mà lỡ chết mà cứ để ngồi như thế này thì cả cái xóm
này phải dời đi. Không ai ở đây mà hít thở nỗi, nó thối dữ lắm, các con hiểu
chưa?
Cho nên vì vậy
mà tại sao nhục thân của ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường không thối mà người
ta để lại được? Là tại vì các ngài nhập vô Không tưởng. Bởi vì kinh sách của
các ngài có để lại nói cách thức các ngài mà nhập được như vậy như thế nào đâu.
Cho nên Thầy biết rằng thực ra thì cũng phải theo kinh sách của Đại thừa, của
Thiền Tông mà các ngài nhập vô Không tưởng chứ không cách nào khác nữa hết. Đó
là bằng chứng cụ thể. Cho nên khi mà nhập vô Không tưởng các ngài đâu có biết
đường ra. Người ta có Dục Như Ý Túc người ta mới muốn ra, muốn vô như thế nào,
thiền có xuất, có nhập. Chứ thiền mà không xuất, không nhập.
Các con nghe
Thiền Đông Độ dạy chúng ta thiền không xuất không nhập. Thiền này đi vô rồi thì
không biết đường đi ra thì có nước chết ở trong đó thôi. Vì vậy mà ngài Vũ Khắc
Minh, Vũ Khắc Trường chết trong Không Vô Biên Xứ Tưởng.
Mấy con mới
tu tập thì nó còn ra vô đó, chứ mấy con vô lâu rồi biết. Vô từ 3 giờ, 1 ngày, 2
ngày rồi mấy con hết đường ra, nó dính ở trong đó rồi, nó dính trong cái thân rồi,
ý thức nó không làm việc nữa mấy con, nó dừng rồi. Còn bây giờ mấy con vô trong
1 tiếng, nữa tiếng đồng hồ, cái Không - không có vọng tưởng, nó còn ra được. Bởi
vì nó có 1 tiếng. 2 tiếng cái ý thức nó chưa có dừng. Chứ cho nó 1 ngày, 2 ngày
rồi mấy con biết nó dừng luôn, ý thức nó dừng luôn là kể như là mình chết luôn.
Mình chết mà mình chỉ sống ở trong cái tưởng Không đó thôi. Đó là cái sai của
Thiền Đông Độ, của kinh sách.
Bởi vậy kinh
sách Đại thừa mà như kinh Di Đà dạy chúng ta niệm Phật bảy ngày nhất tâm nhớ chỉ
còn có câu niệm Phật, thì cái tưởng nó phải xuất hiện nó hoạt động chứ sao. Đó
là mình luyện cái tưởng của mình hoạt động, ý thức nó đâu có hoạt động được. Bởi
vì nhất tâm rồi thì nó còn cái ý thức nó làm việc chỗ nào đâu? Mà suốt bảy ngày
như vậy thì cái thế giới tưởng nó phải xuất hiện chứ sao. Cho nên mới thấy cảnh
giới Cực Lạc, mới thấy này kia, đó là cái thế giới tưởng. Cho nên mấy con đừng
có xây dựng cái thế giới tưởng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét