561- NGHIỆP ĐI TÁI SINH LUÂN HỒI
Phật tử: Thưa Thầy, Thầy cho con hỏi,
như Thầy vừa nói là con người không có linh hồn, vậy thì khi mà linh hồn chết
có đầu thai không ạ, và cái nghiệp báo về nhân quả là như thế nào?
(01:40:04) Trưởng
Lão: À, người ta nói nghiệp đi tái sanh luân hồi chứ người ta đâu có
nói linh hồn đi tái sanh luân hồi con? Con nghe nghiệp đi tái sanh luân hồi,
nghiệp là cái gì? Cái hành động, bữa nay con làm một cái điều tốt, con giúp đỡ
một người nghèo, con cho người đó một bát cơm, một đồng bạc cho người nghèo đó
là cái hành động đó gọi là nghiệp con hiểu không. Phải không? Bây giờ đó con chửi,
con giận, con mắng, con chửi người ta đó là cái nghiệp, nghiệp chửi, nghiệp
sân, những cái nghiệp đó nó sẽ là từ trường. Khi con bỏ cái thân này chết rồi,
những cái từ trường mà thiện, ác của con á, nó sẽ tương ưng với ai để nó làm
con, cho nên nói là nghiệp đi tái sanh luân hồi, chứ không phải linh hồn đâu
con.
Phật tử: Thưa Thầy cho con hỏi, (. . .)
ví dụ như là mình lưu luyến mà mình lên, xuống mộ hoài thì cái người đó có siêu
thoát được không thưa Thầy?
Trưởng
Lão: À, nói
chung là khi chết thì đức Phật đã bảo chết đây thì sống kia, người chết rồi thì
tương ưng rồi, nó không còn. Nhưng mà vì cái tình cảm con lưu luyến á, nó làm
cho con, nó ray rứt trong lòng, con thương yêu nó, con đến lui, đến lui hoài,
nó làm cho người đó đi tái sanh không được? Không phải! Người đó đã tái sanh rồi,
con hiểu không? Nhưng mà cái từ trường, cái từ trường mà còn sống của họ, họ đã
phóng ra, cho nên con có thể giao cảm qua cái từ trường đó bằng cái ý niệm con,
cái tình cảm của con đối với cái người đã mất á, con sẽ nằm chiêm bao hay thấy
người đó, phải không?
Nhưng mà
mình đừng có cầu siêu cầu an, nó thuộc về mù quáng mê tín đi con. Nó không được,
mà con phải làm bằng một cách thực tế hơn. Phật giáo dạy mình làm cái gì nó phải
thực tế. Chẳng hạn mà bây giờ cái người mất, người đã mất rồi như cha, mẹ mình
mất rồi. Bây giờ mình muốn làm cái lợi ích cho cha, mẹ mình, bởi vì mình là con
của cái người đó, thì cái nhân quả của mình với người đó. Nó có cái nhân quả đó
con, con hiểu không, bởi vì nó không nhân quả sao được? Cho nên vì vậy con giữ
gìn năm giới, hoặc là con thọ Bát quan trai giữ gìn chín giới, chín giới bát
quan trai, nó là chín giới đó con! Con giữ gìn chín giới trong ngày thọ Bát
quan trai không phải con tu cho con, mà con tu cho cái người thân của con, con
ước nguyện cái hành động sống mà tu này đó, cho mẹ con sẽ gặp được Bát quan
trai, hiểu không? Cho gặp được năm giới để mà những người này sống trong thiện
pháp. Đó, là cái ước nguyện đó sẽ đạt được cái chỗ mà cha, mẹ ta sanh vào cái
chỗ nào đó con không biết, nhưng mà cái người mà, đứa bé mà sanh ra đó, nó lớn
lên nó sẽ gặp những cuốn sách kinh đó mấy con, nó sẽ gặp Phật như đó đó.
Phật tử: Dạ thưa Thầy, như vậy thì ví dụ
như (. . .) nó không ảnh hưởng, vậy thì mình làm việc thiện để hồi hướng.
Trưởng
Lão: Đó mình
làm việc thiện, mình sống thiện con, chẳng hạn bây giờ con bố thí mình ước nguyện
cho cha, mẹ con, thì không ngờ cha, mẹ con lại sanh vào trong cái nhà giàu có,
nó được đầy đủ, chứ nó sanh trong cái nhà nghèo thì (túng thiếu). Đó, mình làm
cái gì nó cũng được những ảnh hưởng tốt của nó con.
Phật tử: Dạ mô Phật, thưa Sư ông, con
cũng đi được nhiều, tại con không có (. . .) con bên Tịnh độ á, mỗi lần con ngồi
con nhiếp tâm thì con cũng bị như nó quay cuồng, bên thiền cũng quay cuồng, con
không biết là con có duyên đi đúng về cái chánh pháp hay không con không biết,
nhưng mà con cứ hỏi hoài, thì con được một cái cô phật tử cho một cái (. . .)
Sư ông viết ấy. Cho nên hôm nay con muốn hỏi là con phải đi thế nào nào cho
đúng? Con muốn đi hướng nào từ đầu cho nó chắc Thầy?
Trưởng
Lão: À con muốn
tu phải không?
Phật tử: Dạ
(01:44:01) Trưởng
Lão: Thì bắt đầu con thấy mỗi lần con nhiếp tâm niệm Phật thì nó đều
quay cuồng à con?
Phật tử: Dạ
Trưởng
Lão: Thôi bây
giờ con phải xả hết cái đó đi, đừng có tu tập cái đó, nó sai rồi! Nó không đúng
rồi á. Bắt đầu bây giờ đó, cái giai đoạn của con theo cái quay cuồng đó quá cái
sức tu tập của con rồi, mà con đi tới nữa nó sẽ thành bệnh.
Phật tử: Dạ
Trưởng
Lão: Cho nên
con dừng lại, đừng tu tập nó nữa, đừng tu pháp đó nữa, đừng nhiếp tâm, niệm Phật
nữa, mà con nên bây giờ trong cái giai đoạn này nên xả tâm, coi như là nhiếp
tâm, an trú tâm rồi mới xả tâm. Bây giờ nhiếp tâm an trú mà con đi quá sức, nó
sai đó con hiểu không? Hồi đầu con mới tu tập nó không có vậy đâu. Nhưng mà vì
con đi nó hơi quá cái sức của con rồi, nó bị sai rồi, thì bây giờ con dừng lại
không tu tập. Bởi vì Phật pháp không tu tập một pháp đâu, nhiều pháp lắm con.
Bây giờ đó, con sẽ ngồi lại bình thường như thế này, để quan sát từng tâm niệm
của mình để xả nó thôi con, chứ còn không có tu gì nữa hết. Không có nhiếp tâm
trong cái gì hết thì không có bị nó quay cuồng con đâu. Nhưng mà nhớ, khi nào
muốn tu con cứ lên đây Thầy giúp cho, để việc tu tập cho nó được.
Phật tử: Con muốn đọc sách để tham khảo.
Trưởng
Lão: À, con muốn
đọc sách con sẽ xin, quý vị sẽ cho con. Con muốn đọc cuốn sách nào cũng được, đọc
“Muốn Chứng Đạo Phải Tu Pháp Môn Nào”, mình muốn chứng đạo mà, thì mình phải tu
pháp môn nào, cái tựa sách nó như vậy đó mấy con, mấy con cứ xin. Ai tu mà
không muốn chứng đạo, muốn chứng đạo thì phải đọc coi cái bài pháp nào dạy mình
chứng đạo? Vậy mấy con xin mấy cái cuốn sách đó đọc, phải không? Thì mấy con mới
nắm được các pháp, cái gì mà không hiểu á, thì mấy con sẽ đến hỏi Thầy sau.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét