590- PHẬT DẠY ĐẠO ĐỨC GIẢI THOÁT CHỨ KHÔNG MƠ HỒ TRỪU TƯỢNG
(46:21) Phật
tử 5: Dạ con xin hỏi Thầy! Bạch Thầy, Thầy giải đáp cho chúng con,
chúng con cũng là những người chưa biết nhiều, đọc nhiều kinh sách, vậy thì con
xin hỏi Thầy là khi mà con người ta tạo được một cái khuôn nào đó Thầy ạ. Thì
ngay bây giờ bên Trung Quốc cũng có đăng lại những cái mẫu chuyện là các vị cao
tăng sau khi đã tịch, và cũng dạy lạy cho quý Phật tử ở chùa là đúng cái năm
nào đó sẽ đón được cậu bé này về.
Vậy thì cái
việc đấy như Thầy là cái người đã hiểu rất sâu sắc về đạo Phật, thì quan điểm của
Thầy, Thầy thấy điều này có đúng không ạ?
Trưởng
lão: Cậu bé ra
đời là cậu bé làm cái gì con?
Phật tử
5: Cậu bé đó
thì là đã được nhân dân Trung Quốc đón nhận như là một vị cao tăng, và ghi lại ở
cái ngôi chùa đó, họ ghi là đến một ngày đấy sẽ đón một cái người mới chào đời
và cái người đó đúng là vị Đại Đức sau này.
Bên Trung Quốc
họ đăng, lúc đấy là đăng rộng rãi trên các báo, thì con không hiểu rằng là việc
này nó có thật hay không?
(47:33) Trưởng
lão: À! Bây giờ con hỏi Thầy, Thầy có nghe câu chuyện ở bên Tây Tạng,
nhiều vị Lạt Ma họ chết đi, họ sanh ra làm những đứa trẻ ở nước này, nước khác
mà họ nhớ lại đời sống họ ngày xưa là vị Lạt Ma, và cuối cùng họ được trở thành
những vị Lạt Ma, những vị tu sĩ, những bậc cao tăng, cái đó là truyền thuyết
nhưng mà sự thật đó nó không phải vậy đâu mấy con.
Mấy con nhớ
kỹ như thế này, Thầy nói đạo Phật không có một cái huyền thoại, mơ hồ nhưng mà ở
đời người ta vẽ ra những chuyện mơ hồ, huyền thoại này tạo cho chúng ta có cái
không thực tế, không có đúng mấy con.
Bây giờ dù một
đứa trẻ đó là thần đồng đi, sanh ra dù là thần đồng, nó biết đời trước nó là
ai, là ai, nó chỉ cha mẹ nó như thế nào, thì đạo Phật cũng có dạy chúng ta bốn
cái sức tỉnh thức mà.
Tỉnh thức thứ
nhất, mà mấy con thấy hầu hết những vị tu sĩ Phật giáo chúng ta có người chết
người ta biết ngày mai này tôi chết, giờ nào tôi chết tôi biết, đó là sức tỉnh
thức tu tập thứ nhất đạo Phật đã nói. Có phải không mấy con? Các con có nghe có
vị chết người ta biết ngày giờ trước người ta nói mà, có đúng không?
(48:39) Khi
người ta tu tập sức tỉnh thức thứ hai, nghĩa là thứ nhất được rồi, người ta tu
tập thêm tỉnh thức thứ hai. Khi lúc bây giờ chúng ta chết chúng ta biết ngày giờ
rồi, và khi chúng ta vào bụng mẹ chúng ta biết. Nhưng mà vào bụng mẹ rồi thì
chúng ta hết biết rồi, biết tỉnh thức được thứ hai chúng ta vào… Còn cái ông
này ổng chết rồi ổng biết vào bụng mẹ ai hết.
Cái người mà
tỉnh thức thứ hai này, khi ổng nói ngày mai này mấy giờ mà chết, ví dụ như ngày
mai này đúng 12 giờ, ngày mai là ngày gì, đúng 12 giờ thì ta sẽ chết, và nói tiếp
ta sẽ sanh ở nước nào, ở trong người mẹ nào và người đó là người gì ở trên hành
tinh này, người ta tỉnh thức người ta biết như vậy đó. Nhưng mà tới đó người ta
không nói được nữa, người ta không biết nữa, bị lọt vào trong bụng mẹ.
Thì mình
truy tìm mình biết: Bây giờ đến nước đó, hỏi cái làng, cái xóm đó, cái tỉnh đó
là có cái người đó tên gì, thì mình hỏi ra tên người đó đúng vậy, có cái gia
đình đó tên như vậy, vậy… thì hỏi ra thì cái bà đó đang có thai. Như vậy là
đúng rồi chứ gì, thì ông này mới có tỉnh thức thứ hai chứ chứ thứ ba đâu, có bốn
sức tỉnh thức mấy con.
Và, đồng thời
cái chú bé này được vào bụng mẹ đúng ngày đó, thì cái người tỉnh thức này họ chết
họ báo cho gia đình biết: “Ta biết rằng ngày mai này mười hai giờ ta chết,
và ta sẽ ở trong cái bụng mẹ của cái người đó tên gì, họ gì, ở làng xã nào. Và
đồng thời ngày xuất thai ta là cái ngày nào”.
Con hiểu
không? Biết, bởi vì ở trong bụng mẹ biết ngày mình xuất thai chứ, đó là tỉnh thức
thứ ba. Nhưng mà, xuất thai ra anh ta không nhớ ngày giờ, anh ta con ai, họ gì
anh ta cũng không biết hết, đứa bé đó không biết.
Cho nên tu tập
tới tỉnh thức thứ tư, thì cái người này họ chết họ nói ta sẽ sinh ra và như vậy
lớn lên ta sẽ nhớ lại tất cả những gì mà ta ở Việt Nam ta đã tu tập hay hoặc là
ta đã là người con của ai, ở chùa nào, như thế nào, ta chết ta sẽ, bây giờ ở đó
lớn lên ta còn nhớ được điều đó. Khi mà ở đây người nào đến tại chỗ đó đó, thì
ta nói cho những người đó biết để mà đoán tiếp những người ở đây đến đó.
Người đó dặn
trước, trước khi người ta chết người ta dặn trước, người ta có bốn giai đoạn tỉnh
thức. Các con thấy chưa?
(50:57) Thì
như vậy là cái sự tỉnh thức, con bây giờ nói kiểu mơ hồ vậy. Đây, Thầy nói ở
quê hương Thầy ở Tây Ninh có một vị Hoà thượng khi mà sắp chết thì vị dặn, vị tỉnh
thức mà, vị tu theo Mật Tông mà, tu tập tỉnh thức theo Tây Tạng mà, các con nói
Mật Tông là các con biết Tây Tạng rồi chứ gì.
Vị đó mới lấy
mực son, mục đỏ đó mới viết ở trên thân mình, tên tuổi mình, ở tại xứ nào, ở Việt
Nam này xứ nào, vị đó nói ta sẽ sanh qua Trung Quốc làm thái tử ở bên Trung Quốc.
Thì quả thật,
khi lúc thời bấy giờ đó người ở bên Trung Quốc họ qua Việt Nam mình họ đi truy
tìm cái tên tuổi mà ghi ở trên thân của cái vị Hoà thượng ở đây đó, ở Việt Nam
mình mà chết rồi đó, thì ở bên đó sanh ra đứa trẻ thì cái hàng chữ đó nổi lên
nó chỉ rõ ở xứ cầu Tre ở tỉnh Tây Ninh, quận Trảng Bàng, cầu Tre Xứ.
(52:00) Do
đó, ở bên Trung Quốc liên hệ với Nhà nước mình đi tìm đến cái quê hương tỉnh
Tây Ninh này, hỏi ra thì mới biết có vị Hoà thượng tên như vậy, như vậy. Các
con thấy người tỉnh thức, người ta tu được đến mà người ta ghi được hàng chữ để
người ta tái sanh bên kia, để từ bên đó mà truy tìm qua.
Cái người tu
sĩ này họ tu tới cuối cùng họ không làm cái gì được giải thoát hết, mà họ chỉ
làm thái tử thì Thầy thấy họ còn tội lỗi hơn nữa. Đức Phật là một thái tử sắp sửa
làm vua, bỏ ngai vàng, điện ngọc ra đi tu sống dưới cội cây, có phải không? Tu
chứng đạo ở dưới cội bồ đề, chết thì ở cội Sa La, hai cây Sa La cao có ở trong
chùa to Phật lớn đâu, bỏ sạch!
Còn cái ông
này tu để mà làm thái tử sống cho sung sướng, trời đất ơi! Thái tử rồi lên làm
vua, rồi ăn chơi, dục lạc cho đã thì tội chồng lên chứ có làm sao giải thoát,
cho nên cái vị Hoà thượng này có lợi ích gì đâu! Thầy thấy bây giờ đâu có gì,
đâu có nghe ông thái tử nào ở Trung Quốc mà chứng đạo bao giờ! Có phải không?
(53:04) Cho
nên, những cái chuyện huyền thoại này thực sự ra Thầy cũng đã nghe, và cũng đã
nghe thấy những cái huyền thoại. Thật sự, đạo Phật không có dạy chúng ta cái điều
này. Khi mà Thầy nghiên cứu kinh sách Phật giáo nguyên thuỷ, kinh sách Phật Thầy
thấy Đức Phật dạy chúng ta đạo đức, không có dạy chúng ta cái mơ hồ, cái chuyện
nó không thật.
Đó cho nên
vì vậy, mà nghe mấy ông Lạt Ma nào là biết mình sinh ra lớn lên chỉ nhà, chỉ cửa
ai cũng ca ngợi. Thầy nói thật đạo Phật không có thứ đó, đạo Phật tu làm chủ
sanh, già, bệnh, chết trong cuộc sống chúng ta, mang thân này chúng ta làm chủ
sanh, già, bệnh, chết là chúng ta hạnh phúc rồi, biến cõi chúng ta sống thành
Thiên Đàng, Cực Lạc, không cần đi cầu khẩn người nào hết.
Bởi vì, mình
không làm khổ ai, mà không ai làm khổ mình… Bởi vì không làm khổ mình, khổ người
thì không phải là hạnh phúc sao?
(53:53) Phật
tử 5: Con bạch Thầy!… (Không nghe rõ). Có thể, liên
hệ được một trong những người hiện này là nhà khoa học người ta mời lên người
ta đi tìm mộ đấy Thầy ạ, nói chuyện được với người âm.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét