592- CÁCH GIẢI TRỪ LÊN ĐỒNG NHẬP CỐT - PHÂN BIỆT TƯỞNG LỰC VÀ TAM
MINH
(01:08:42) Phật
tử nữ:Ý đầu tiên con trình Thầy, con không biết đâu là đúng, đâu là sai.
Nhưng mà con thì hơi bị (…). Khi xưa thì Thầy con cũng lên đồng nhập cốt, hay
là (…), thì con cũng có can nhiều, con không lý giải đúng sai. Nhưng mà từ lâu
con thấy Thầy giảng mình không được lên đồng như thế, không được đốt vàng mã,
không được tam đồng cửu vĩ, rồi hình nhân thế mạng. Con thấy trái với lương tâm
lắm, Thầy đừng làm như thế. Nhưng mà sau khi một thời gian thì Thầy con càng
(…). Con không biết thế nào để (…), trong khi nỗi trằn trọc đau đớn như thế,
con xin Thầy từ bi mà chỉ giáo cho con biết.
(1:10:09) Trưởng
lão: Thật sự ra thì những điều lầm đó nó là làm không đúng chánh pháp. Cho
nên làm cái đó làm mê mờ, cho nên phải thọ lấy những quả khổ. Rồi những cái bước
Thầy làm không đúng, cho nên Thầy làm điều đó coi như mình lừa đảo chúng sinh,
không đúng chánh pháp. Mà cách thức làm đó là phỉ báng chánh pháp của Phật, cho
nên hầu hết các vị Hòa thượng, các bậc Tôn túc, các bậc Thầy của chúng ta ở
trong các chùa, đều là phải trả những cái quả đó, chứ không phải riêng Thầy con
đâu, rất nhiều người.
Con cứ xét
đi, con sẽ thấy các chùa các Thầy đều phải trả quả. Bởi vì do các Thầy phạm giới,
phá giới, và sống những cái nghề mà, phi đạo đức, dạy người ta đốt tiền vàng
mã, dạy người ta cúng bái tụng niệm, đều là phỉ báng Phật pháp, cho nên phải thọ
những quả khổ, mà thọ tội rất lớn mấy con, chứ không phải là. Còn đọa địa ngục
thì đó các con biết, các Thầy mà xây cái tháp lớn, chừng nào cái tháp đó, cái
tháp của mấy Thầy mà kêu, cái tội của quý thầy mới kêu lên. Nhìn cái tháp mà
xây tốt đẹp mà hao tốn lắm, cái tháp đó kêu cái tội nó kêu. Các con biết cái
tháp đó là tiền của đà na thí chủ, chồng chất lên cái tội của quý thầy, để bảo,
để nói rằng các Thầy đang ở trong cảnh địa ngục thọ khổ, chừng nào cái tháp này
tiêu tội nó mới tiêu. Chứ không phải, đừng nghĩ rằng cái tháp đó là phước báu
đâu, không phước báu đâu, đó là cái tội của các Thầy làm sai, phỉ báng Phật
pháp đó.
Phật tử nữ: Con biết ơn Thầy (…).
(01:12:15) Trưởng
lão: Đó là do nhân quả, con là bổn phận đệ tử, con làm sao (…) được,
con phải nỗ lực con tu. Con phải tu được con mới hiểu được, con mới giúp đỡ cho
Thầy con được. Khi mà con tu rồi, mà có đủ duyên thì con mới nói Thầy con nghe.
Mà không đủ duyên con có nói không nghe, chứ không phải đễ. Nhưng mà con làm
trong tâm con chuyển, làm cho giảm bớt cái nghiệp, để Thầy con đời sau gặp
chánh pháp. Thì ước nguyện của mình mà nỗ lực tu. Tâm mình thanh tịnh, giới luật
nghiêm chỉnh, lòng hết tham, sân, si chừng đó mình chuyển nghiệp. Ước nguyện
cho Thầy của mình giảm bớt nghiệp thì may ra mười phần giảm được năm phần thì đỡ
cho Thầy, chứ không khéo khổ lắm. Phải ráng thương Thầy, bây giờ không nói được
gì đâu, mà chính con phải ngồi tu tập đúng, phải ly dục, ly ác pháp để tâm
thanh tịnh hoàn toàn, để giới luật nghiêm chỉnh. Để dựng lại chánh pháp của Phật,
hồi hướng những công đức này để cho Thầy con giảm bớt, chuyển bớt những nghiệp
thì mới được. Thì một ngày nào mà chuyển được nghiệp thì con nói mới nghe, còn
chuyển không được là không nghe và khi mà tái sanh, chết đi thì tái sanh nó
cũng giảm đi bớt. Thí dụ như mười phần thì nó cũng giảm bớt ba phần còn bảy phần,
chứ không thể giảm hết được. Vì chính người đó phải thắp đuốc lên mà đi, phải cố
gắng, thương Thầy, nỗ lực tu tập.
Phật tử nữ: (…)
(01:14:06) Trưởng
lão: Thầy sẽ gởi cho con mấy bộ kinh sách này, nhất là Hành Thập Thiện, Tứ
Vô Lượng Tâm, Mười Điều Lành. Và Tứ Vô Lượng Tâm con sẽ đọc trong này nó có
pháp hành và gởi cho Phật tử mọi người. Con sẽ về đọc để giúp đỡ cho nhiều Phật
tử. Ở trong này thì nó có tập Văn Hóa Phật giáo, những lời Phật Dạy và tập hai,
có tập hai không hà, còn tập một hết rồi con. Được để sau này Thầy xin phép rồi
Thầy sẽ gửi về cho mấy con, bốn tập Những lời Phật Dạy, tức là tập gốc của Thầy.
Mà đến đây mấy con thôi nghỉ đi mấy con, rồi ngày mai Thầy lên đường Thầy đi về
Nam.
Phật tử
nam: Kính bạch Thầy,
xin Thầy dành cho một ý thế này thôi ạ. Có người họ tu tưởng, họ đã có Thần
thông, họ còn có mặt. Họ báo cho một người khác là mẹ của cụ, rồi kỵ đã đầu
thai thành một con trâu hiện giờ ở thôn Yết Kỳ này, ở xã Ý Y, ở huyện Y Cờ Ráp
nè, đến đấy mà xem. Mà đến đấy mà gặp thấy nó khóc, nó chảy nước mắt ra, thấy
chính là mẹ của chị ấy. Thế rồi đến đúng cái địa điểm như họ nói, thì thấy như
thế thực. Thế thì trong trường hợp này như thế này là thế nào, bạch Thầy? Và nếu
bảo rằng bây giờ phải mua con trâu đó xong hóa kiếp, thì cứu như thế là cứu được
mẹ, thì cách hiểu như thế có phải là mê tín không Thầy?
(01:15:41) Trưởng
lão: Để Thầy trả lời thêm. Một người mà tu tập đạt được cái mức mà tưởng
lực, thì họ dùng cái tưởng, họ nói, họ giao cảm, họ nói đúng. Nhưng họ chưa có
Tam Minh, họ chưa có Tam Minh, cho nên họ nói chưa chắc đúng một trăm phần
trăm. Nghĩa là có Tam Minh mới, cái thời gian Tam Minh nó mới qua một cái kiếp.
Còn cái tưởng nó chỉ giao cảm được trong một kiếp này thôi. Họ nói có con trâu
đó, đang bị đi làm thịt, cho nên nó khóc. Bảo cái người đó là mẹ mình, hay cha
mình là con trâu đó, phải mua con trâu đó để cứu cha mẹ. Thì cái đức của họ là
họ giao cảm được con trâu đang khóc. Còn cái nhìn qua cái kiếp cha mẹ mình chết,
sanh ra con trâu thì họ không biết. Cho nên họ dùng cái tưởng này họ chỉ một phần
đúng và một phần sai.
Cho nên mình
tin mua con trâu đó, là mình thương con trâu chứ không phải là mình cứu cha mẹ
mình. Thực ra người có Tam Minh thì người ta mới nói đúng, không có Tam Minh
thì tưởng thì không thể ngoài kiếp của nó được. Nó chỉ có không gian và thời
gian trong một kiếp này thôi, chứ kiếp khác nó không biết. Nếu nó biết thì tại
sao nó không biết nhiều đời, nhiều kiếp của nó là ai? Có phải không? Cái người
tưởng hỏi họ vậy chứ, vậy kiếp trước chú hay bác bây giờ tu có Thần thông, Thầy
tu có Thần thông, như vậy Thầy biết kiếp trước Thầy là người ở làng nào, xã
nào, tên là gì, Thầy biết được, Thầy nói được tui nghe? Nếu mà biết nói được,
thì được, còn nếu mà nói không được đó thì không đúng, nói tên, nói họ đàng
hoàng, thì tui sẽ về cái làng đó, tôi hỏi coi có, phải có ông đó, bà đó? Thì
cái người mà tu tưởng thì họ không làm được.
Thí dụ một
cái người mà tu đúng có Tam Minh thì họ nói như vậy. Họ nói kiếp trước tôi ở,
bây giờ Thầy ở miền Bắc, Thầy nói cha mẹ tôi ở miền Nam, cái làng, cái xã nào,
cái huyện nào, cái tỉnh nào? Mà ở cái chỗ đó con đường đi như thế nào? Đến đó,
đến đó thì gặp cha mẹ tôi tên là gì, hay hoặc con cái tôi là gì, tôi là cha mẹ
nó tôi chết, con tôi tên là gì? Con trai lớn, con trai nhỏ, con gái lớn, con
gái nhỏ như thế nào, nói tên họ đầy đủ. Thì ở đây, mình mua, mình mướn một chiếc
xe đò đi lên, đi đến chỗ cái làng xã đó, cái tỉnh đó ở trong miền Nam, đến đó hỏi,
hỏi mà không đúng thì đó là cái người đó sai. Mà trong một cái hiện tại và
trong một kiếp ngắn thì đúng. Mà trong hiện tại đúng thì họ mới có tỉnh thức, họ
mới có sức tỉnh thức, chứ chưa phải là chứng đạo gì hết.
(01:18:25) Do
đó, nếu mà họ nói về tiền kiếp họ bây giờ, cái kiếp nào đó họ là người ở bên
Pháp, bên Mỹ, bắt đầu họ ở bên Trung Quốc. Rồi bây giờ đó, những cái người mà
còn lại là chít chắt của họ, cái dòng họ của họ, họ nói rồi chỉ. Thì bây giờ ở
đây nè, qua Trung Quốc mình tìm hiểu ở bên đó, mà có đúng như vậy, thì người đó
có Tam Minh. Còn nếu mà cách một đời mà nói không đúng thì không có Tam Minh.
Thế giờ cái đời của ông đó, ông chết, ông sanh đây mà bây giờ gia đình dòng họ
còn ở trong thành phố Hồ Chí Minh, rồi rõ ràng là con cái của họ còn đầy đàn đầy
xá trong này, (…), còn người ta nói không được là không đúng. Nó thuộc về Tam
Minh nó mới có thể thấu suốt một đời khác. Còn nếu mà nó không đúng thì nó
không thông suốt được đời khác. Cho nên vì vậy mà nói phải cho đến khi mình
dùng Tam Minh thì mình nói cho rõ ràng cụ thể mới đem lại… Chứ bây giờ người
ta giao cảm được con trâu nó đang khóc, và đồng thời thì ông bị cái tưởng nó tưởng.
Cho nên nó nói rằng đó là mẹ của cô, của ông, nó làm con trâu, bây giờ nó đang
khóc, phải mua con trâu đó về để cứu mẹ, chúng ta không nên tin. Nhưng mà chúng
ta trước cảnh con trâu bị giết, nó khóc, cho nên mua con trâu đó, để mà cứu nó.
Thì thôi đó là lòng Từ, bi của mấy con đối với chúng sanh.
Cho nên nó
có nhiều cái hiện tượng, có nhiều người có những cái tưởng, tưởng lực mà giao cảm
được, nhưng mà nó giao cảm được trong một cái kiếp này mà thôi, trong cái hiện
tại này mà thôi, chứ không hơn được, không kiếp khác được. Cái tưởng chỉ nó hoạt
động trong không gian và thời gian trong một kiếp, chứ không thể nhiều kiếp được.
Cho nên nó không có xa được, nó không có phi không gian và thời gian được.
(01:20:23) Đó
thì mấy con thấy người ta luyện tập, người ta có cái tưởng như vậy. Cái tưởng của
cô này cũng dữ lắm đó, Thầy chưa đến đây mà đã giao cảm được. Cái tưởng nó cũng
dữ mà chưa có luyện tập, chứ cỡ mà luyện tập nữa cũng chắc không thua cái ông
Thầy đó đâu.
Thôi mấy con
Thầy sẽ gửi sách này, bởi vì đây không đủ, nhưng mà ở Hà Nội cô Liễu Tâm cô gửi
cho đoàn, đến nơi đâu mà Thầy gặp thì gửi cho một ít sách biếu quà. Chứ Thầy
mang sách Đạo Đức Làm Người từ ở trong miền Nam ra miền Bắc, tới Hải Phòng thì
hết sạch, mấy ông công an hỏi xin cuốn một, còn có cuốn hai thôi.
Phật tử nữ: Dạ con xin bạch Thầy, hôm qua là
chú đó, họ ở Ninh Bình họ vào nhờ in pháp của Thầy nhưng chưa thấy về. Họ về
hôm nay chưa đến được, họ xin Thầy nhận cho để in kinh sách.
Trưởng
lão: Mấy con ở
ngoài này, Thầy thấy vất vả lắm. Để Thầy còn ban cho mấy con thêm nữa, để cho
các con được rảnh rang đi học. Còn ban cho mấy con, giúp cho đỡ mấy con học bổng,
để mà đi học đạo đức, mấy con khổ lắm, Thầy biết. Liên Hương nhiều ngày rất là
vất vả, Thầy sẽ gửi lại cho mấy người đó, được không con?
Phật tử nữ: Con xin bạch Thầy, họ có tâm xin Thầy
nhận cho họ, xin phép họ là xin quy y. Hôm qua họ đến họ chờ mãi…
(1:22:11) Trưởng
lão: Được rồi, để Thầy biên y rồi quy y. Nhưng bây giờ Thầy gửi cái số
tiền này, phải tiền này không con? Số tiền cúng dường, Thầy cho in kinh sách.
Phật tử nữ: Dạ!
Trưởng
lão: Cho Thầy gửi
cho con, con sẽ đem về con mua bánh hoặc mua thực phẩm gì cho mấy cháu, cho Thầy
gửi cho con.
Phật tử: Xin kính bạch Thầy, chúng con xin
Thầy chứng minh cho chúng con được ba lạy này, Thầy chứng minh cho cái biết
lòng biết ơn cho chúng con với cái tình yêu thương vô lượng của Thầy đối với
chúng con, đã chỉ giáo cho tất cả chúng con hôm nay, để mọi người được từng bước
phá dần cái vô minh, để đi đến con đường sáng. Xin Thầy nhận lễ cho chúng con,
năm lễ…
Trưởng
lão: Đây con nhận
cái số tiền này đi, (…), con sẽ an ủi thay mấy cháu đó cho Thầy. Tới đây thôi.
Thôi Thầy
chào mấy con, Thầy đi vô Thầy làm việc, con ngồi đi con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét