626- VÀO ĐỊNH TƯỞNG NHỜ ỨC CHẾ Ý THỨC
(23:31) Vậy
thì muốn nhập được cái định Không Vô Biên Xứ này, thì chúng ta thấy nó có hai
cái lối đi, có hai cái lối tu tập.
Một cái lối
thứ nhất, như Đức Phật đã xác định ở trong bài kinh trong bộ Tương Ưng, trong
cái bộ Trung Bộ, Thầy nhớ là tập một thì phải. Thì Đức Phật đã có xác định, mà
Thầy đã có ghi ra cho các con ở trong cái phần vấn đạo rồi, thì cái tâm, cái ý
mà thanh tịnh, mà nó không có liên hệ với cái Ngũ Căn nữa đó, thì lúc bấy giờ
nó sẽ nhập vào cái định Không Vô Biên Xứ Định.
Thì đó là một
cái ngả, cái ngả rõ ràng là cái chỗ mà Thiền Tông nó đi vào, thì chúng ta thấy
“chẳng niệm thiện niệm ác”. Nó bây giờ cái chẳng niệm thiện niệm ác thì bây giờ
nó đang ở trong cái ý thức không niệm thiện niệm ác, chớ đâu phải là cái tâm thức
của nó đâu, mà nó ở trong cái tưởng “không”.
(24:29) Bởi
vì cái ý thức bây giờ nó đang biết nè, biết mà không niệm thiện niệm ác, nó
đang biết rõ ràng, không có niệm thiện niệm ác. Mà cái trạng thái không niệm
thiện niệm ác đó là trạng thái, cái trạng thái mà hồi nãy Thầy nói đó, không lạc
mà không khổ.
Nó đâu có khổ
lạc, bởi vì nó đâu có thiện, mà nó cũng đâu có ác. Thiện là vui mà ác là khổ,
mà giờ nó không thiện không ác, thì nó đâu có vui đâu, có buồn đâu, có khổ đâu?
Cho nên cái trạng thái của “chẳng niệm thiện niệm ác” thì nó không có khổ,
không vui có buồn gì hết. Có phải không? Mà cái trạng thái đó gọi là ý thức
thanh tịnh.
Bây giờ cái
này chúng ta đang biết ở ý thức, chớ đâu phải chúng ta đang biết ở trong giấc mộng
chúng ta sao mà gọi là tưởng? Cho nên cái biết này đang hiện ở ý thức chớ làm
gì, chúng ta đang rõ ràng là còn cái niệm thiện niệm ác đây, mà bây giờ nó
không niệm thiện niệm ác, thì tức là nó đang ở ý thức chớ làm sao mà nó có
ngưng được cái chỗ nào đâu mà gọi nó là tâm thức của chúng ta được, đó chúng ta
thấy rõ không?
Như vậy là
khi mà chúng ta ở cái chỗ mà chẳng có niệm thiện niệm ác này, thì cái trạng
thái nó không khổ không lạc rồi. Do đó thì Đức Phật xác định nó không liên hệ với
ngũ căn, ngũ căn là mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình, nó không có liên hệ.
Như vậy nó
không liên hệ với mắt thì nó thấy sắc nó có phân biệt không? Nó đâu có phân biệt,
bởi vì bây giờ nó không có liên hệ với con mắt, cái ý thanh tịnh đó nó không có
liên hệ với con mắt. Bây giờ nó thấy cái đồng hồ này, nó đâu có cần phân biệt
nó màu trắng hay màu xanh, màu đỏ, phải không?
Cho nên bây
giờ nó không, nó không liên hệ với cái lỗ tai, cái nhĩ căn là cái lỗ tai nè, mà
nó không có liên hệ với lỗ tai, thì nó nghe con chó sủa, con chim gáy, nó có
phân biệt là tiếng chó sủa (hay) chim gáy không?
Cho nên
trong Thiền Tông gọi là vô phân biệt, nhưng có nghe âm thanh chớ không phải
không nghe, nhưng mà không phân biệt nữa. Đó là trong cái bài kinh Đức Phật nói
nó không liên hệ với ngũ căn thì nó sẽ rơi vào, nó sẽ nhập vào cái trạng thái
Không Vô Biên Xứ.(26:31) Đó là một cái ngả mà Thiền Tông nó sẽ bị rơi vào
những cái trạng thái tưởng.
Như vậy là
đâu phải đợi chúng ta nhập Tứ thiền rồi mới nhập tới Không Vô Biên Xứ rồi Thức
Vô Biên Xứ, rồi Vô Sở Hữu Xứ rồi mới Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ đâu? Sai! Họ
không hiểu đâu. Cái chỗ mà chúng ta nhập, từ cái chỗ ý thức thanh tịnh mà đi
vào.
Cho nên ở
đây chúng ta sẽ thấy rõ ràng là khi một cái người mà đi cái ngõ này, thì họ sẽ
đi vào cái chỗ ức chế cái tâm của chúng ta là không niệm thiện niệm ác, nó đưa
chúng ta đi vào các loại định tưởng. Như vậy là Thiền Đông Độ sẽ đưa con người
tu vào các loại định tưởng, từ Không Vô Biên Xứ cho đến Vô Sở Hữu Xứ tưởng,
chưa phải là nó nhập tới Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ.
Nếu một vị
thiền sư nào nhập được Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ, rồi từ đó nương vào cái hơi
thở, hay hoặc là giữ cái trạng thái đó có thể kéo dài để nhập Diệt Thọ Tưởng Định.
Cho nên có
nhiều vị thiền sư bỏ nhục thân là do cái Diệt Tưởng Định chớ không phải, nhập
Diệt Thọ Tưởng Định chớ không phải họ đi qua cái ngả Tứ Thiền, vì vậy mà họ
không làm chủ sự sống chết của họ.
Bởi vì những
cái định tưởng này không có cái định nào mà làm chủ được sanh tử, làm chủ được
cái thân của họ hết. Nó là Định Vô Sắc, tức là định thuộc về tâm chớ không phải
định thuộc về thân.
Mà nó có đi
ngang qua cái thân nó tu đâu, nó đâu có đi ngang qua cái ý thức. Ngay từ vô nó
bắt đầu nó ngưng cái ý thức nó, tức là nó ngưng thiện ngưng ác, mà nó giữ cái ý
thanh tịnh của nó thôi, rồi từ đó nó đi vào trong cái Không Vô Biên Xứ, Thức Vô
Biên Xứ và Vô Sở Hữu Xứ.
Thì chúng ta
thấy rất rõ là con đường đi của Đông Độ. Vì vậy mà mà mỗi vị thiền sư Đông Độ đều
rớt vào các loại định tưởng này mà họ không biết, họ đã nhập vào những cái loại
định tưởng này.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét