620- HẬU QUẢ CỦA ĐỊNH TUỆ SONG TU, KHÔNG GIỮ GIỚI LUẬT/ 2
(0:00) Cho
nên nó biến ra cái hành động tụng niệm, cúng bái, sám hối. Thường thường nó phải
từ cái chỗ mà cúng bái tụng niệm, dù là một ngày một đêm họ chỉ cúng bái tụng
niệm một lần hoặc hai lần, điều đó cũng còn cái hình ảnh của sự lạc hậu, không
đúng với Chánh Pháp của Phật.
Bởi vì họ chỉ
nương vào cái chỗ tụng niệm để làm cho họ, sách tấn cho họ con đường tu, họ thấy
họ còn có cái hình ảnh tu, chớ nếu không thì họ thấy họ không có cái gì mà để
tu hết.
Thì ở đây
chúng ta thấy từ cái hình ảnh trừu tượng đó là "tâm phủ trùm vạn hữu"
đến cái chỗ mê tín để gạt người thì coi như là "phản bổn hoàn
nguyên", trở về với cái cội nguồn, cội gốc của nó. Đó là cái mê tín, cái sự
thật nó không có cái chỗ mà, cái gốc mà để chúng ta trở về. Đó là một cái.
Cũng như nói
không có cõi Cực Lạc mà người ta nói có cõi Cực Lạc, có Đức Phật Di Đà, đó là một
cái hình ảnh mê tín, nó gạt người ta. Bởi vì Phật đã dạy là chúng ta không có
cái linh hồn, mười hai nhân duyên diệt thì chúng ta không còn một cái gì mà còn
lại hết, thì đâu còn cái vật gì mà gọi là trở về Cực Lạc được! Thế mà còn một vật
trở về Cực Lạc thì tức là một cái linh hồn. Mà có linh hồn thì mới có cảnh giới
siêu hình.
"Phản bổn
hoàn nguyên" vốn mục đích cũng như vậy, nhưng mà cái tên nghe nó hay ho
hơn, trở về với nguồn gốc của nó. Nguồn gốc của nó, nguồn gốc của con người mà
sanh ra thì kinh điển của Phật cũng xác định từ nhân quả. Bây giờ chúng ta “phản
bổn hoàn nguyên" tức là trở về nhân quả, thì trở về nhân quả thì ác với
thiện, có gì đâu.
Đó cho nên
chúng ta thấy nó sai cái ý của Phật, cho nên nó biến thành một cái tình trạng
mê tín. Mà tới biến thành cái tình trạng mê tín thì nó trái lại, thì những cái
nơi chùa đó, thì họ phải cúng bái, tụng niệm, rồi sám hối.
Sám hối, khi
mà chúng ta biết cái lỗi của mình thì mình cố sửa, chớ sám hối ai mà làm cho
mình tiêu tội được? Ai làm cho mình hết tội được? Vì cái hành động làm ác, hành
động mà làm tội là do cái nhân quả của mình. Cho nên biến từ cái chỗ cúng bái tụng
niệm sám hối thành nó lạc hậu, nó không có đúng cái tính cách của cái người tu
sĩ của đạo Phật.
(02:21) Đạo
Phật thì không có mê tín, không có lạc hậu thì nó mới đúng tính cách của nó.
Còn cái này, nó mê tín, nó trừu tượng, nó mê tín nó lạc hậu thì nó không đúng
tính cách.
“Vì tu
học tuệ trước nên thích bài bác.”
Bởi vì mình
học, mình có cái sự hiểu biết, mình chấp, mình chưa có giữ gìn nghiêm túc đức hạnh
cho nên mình không có tập sống trầm lặng, ít nói. Cho nên khi mà mình có sự hiểu
biết thì cái tâm của mình nó thích lắm, nó thích cái hay ho, nó thích mình hơn
người, cho nên khi mà có sự hiểu biết thì nó thích nói, nó thích đem ra những
cái hay của mình khoe khoang.
Cho nên có
người họ cho đó là sai, cái mình tức, vì vậy cho nên mình phải cãi cọ rồi mình
tranh luận, rồi do cái chỗ mà sai cái kiến chấp của mình đi, thì mình phải bài
bác cái chỗ của người ta. Do đó thì nó phải có sự chống đối, rồi phê bình, rồi
chỉ trích, rồi nói xấu với nhau, nói xấu kẻ khác. Đó là nhược điểm của tu sĩ của
Phật giáo thời nay.
Nó là những
cái mà chúng ta thấy dùng cái tuệ mà tu trước, nó đưa đi đến cái nhược điểm, mà
cái nhược điểm rất là tệ hại cho những cái vị tu sĩ của Phật giáo thời bây giờ.
Đó là những cái hình ảnh mà chúng ta thấy trước mặt.
Thường thường
khi mà chúng ta học hiểu được rồi, nó ấm ức trong lòng lắm, nghe ai nói gì thì
nó muốn tuôn ra để mà cãi, để mà tranh luận chớ nó không chịu nín cái miệng nó
lại.
Còn cái người
mà tu giữ gìn giới luật thì ngay trong cái giới luật, thì về cái khẩu nó có bốn
cái giới của nó, nó bắt buộc chúng ta trầm lặng, không có nói phù phiếm, không
có nói tranh luận, không có nói hơn thua, không có nói xấu người khác, không có
nói những cái lời mà hung ác, nói người ta thế này thế kia.
(04:11) Cũng
như bây giờ các thầy cũng như là các con mà nghe Thầy giảng đây, rồi mình thấy
mình học đây là đúng Chánh Pháp, còn người ta tu theo Đại Thừa hay Thiền Đông Độ
nó sai. Rồi các Thầy chổng khu về bài bác người ta, chính đó là cái mình sai,
mình không hiểu cái đó là mình sai.
Người ta
không có đủ duyên người ta chưa gặp được Chánh Pháp. Mình có duyên mình thì
mình gặp được Chánh Pháp thì mình lo tu giải thoát, cớ sao mình lại chỉ trích
người ta nói sai? Cái đó là sai. Sai chỗ mình, chớ không phải Thầy dạy để các
con lấy cái hiểu biết này mà đi chỉ trích người khác là làm sai.
Bởi vì Thầy
dạy các con đừng có làm khổ mình, đừng có làm khổ người. Mà không làm khổ mình
khổ người thì lấy chỉ trích người ta làm gì, nói người ta sai làm gì? Người ta
tu sao thì người ta hưởng được cái chỗ tu của họ. Mà người ta tu không sai thì
người ta hưởng được cái quả ở chỗ tu của người ta, mắc mớ gì mình lại nói.
Cho nên khéo
léo. Ở đây Thầy thường cấm ngặt, là vì mình tu mình phải sống trầm lặng, mình
phải sống độc cư, mình tập ít nói, không nói, nghĩa là không tranh luận hơn
thua ai hết.
Ai nói mình
tu sai mình cũng làm thinh chớ cũng chẳng cãi là nói tui tu đúng. Đừng có cãi,
tu đúng mình biết. Vì tu đúng mình có giải thoát, còn tu sai không giải thoát,
mà cố kiến chấp thì đó là sai. Còn mình tu đúng mà mình cũng kiến, mình cũng chấp
rằng mình tu đúng, đó là mình sai!
Mình tu đúng
thì mình biết được tâm của mình thanh tịnh, không còn tham, sân, si, không còn
ham muốn cái này cái kia thì mình biết được cái chỗ giải thoát của mình, thì họ
có nói sai thì mặc họ, có ăn thua gì mình? Mình giải thoát thì mình giải thoát
còn họ không giải thoát thì mặc họ, cớ đâu mà mình lại tranh luận rằng tui tu
đúng, còn mấy ông tu sai!
Rồi không
cho người ta đi chùa đi miễu, nói đi như vậy là mê tín là này kia nọ. Nghe Thầy
nói ở đây để cho mình biết được cái pháp của mình, mình đem trọn niềm tin mình
tu tập, chớ không phải nói mê tín rồi mình đem ra mình bài bác nói họ mê tín, họ
lạc hậu, họ xách cây họ đập mình chớ ở đó họ nhịn cho mình.
Đó thì ở
đây, các con cũng như các thầy phải nghe hiểu cái chỗ này, cho nên học để biết
mà tu chớ không phải học để mà tranh luận hơn thua bài xích người ta. Cái đó là
cái tội lỗi, nhớ những cái lời Thầy dạy là không nên làm khổ mình và khổ người,
vì mình nói làm người ta khổ, tức là người ta cũng phải tìm cách người ta làm
khổ mình lại.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét