653- PHẬT DI LẶC RA ĐỜI LÀ ÂM MƯU CỦA NGOẠI ĐẠO NHẰM TIÊU DIỆT PHẬT
GIÁO NGUYÊN THỦY
(51:35) Cho
nên Thầy suy ngẫm, cho nên vì vậy rồi tìm cách thức nào để làm cho mọi người
thoát khổ. Chỉ duy nhất có đạo đức của đạo Phật- không làm khổ mình, khổ người.
Bây giờ làm sao phổ biến được cái đạo đức này cho mọi người, đến với mọi người
để giúp họ thoát khổ. Họ sống hạnh phúc trong gia đình của họ, anh em, cha mẹ,
dòng họ, vợ chồng, con cái hòa thuận không bao giờ có tiếng to làm đau khổ với
nhau. Thì đó là cái đạo đức của đạo Phật để giúp cho mọi mọi gia đình hạnh
phúc, an vui.
Đạo đức của
đạo Phật giúp cho xã hội, con người không chà đạp lên nhau vì sự sống. Biết
thương yêu nhau, giúp đỡ nhau mà không giận dữ, không chửi mắng nhau, thì cái đạo
Phật sẽ giúp được xã hội chúng ta. Con người đối xử con người với tình thương,
mà không vì một ích kỷ cá nhân nào, thì cái đạo đức của đạo Phật thực tế và cụ
thể sẽ giúp được con người.
Nhưng hiện
giờ như chúng ta biết cái đạo đức đó nó chưa có, nó chưa có thành hình được, nó
chưa có thành sách vở được. Lấy đâu mà quý vị đọc, lấy đâu quý vị nghiên cứu để
thực hiện những hành động đó, đối xử với nhau, đem lại hạnh phúc cho nhau,
không làm khổ nhau.
Thấy được,
biết được, bây giờ làm sao? Chắc chắn là như Thầy dù là tuổi già sức yếu nhưng
phải cố gắng, cố gắng hết mình, vì những sự đau khổ của con người. Cho nên cách
đây mười lăm, mười sáu năm, thì khi ra thất rồi, tu xong Thầy ra thất. Rồi thời
gian Thầy nghĩ đến một cái khu đất để thành lập một cái trung tâm an dưỡng, để
giúp cho mọi người về đó được nghỉ ngơi và được học một cái đạo đức mà Thầy đã
thấy, đem lại lợi ích cho muôn người, đem lại hạnh phúc cho mọi người, mong rằng
cái sự thực hiện đó thành tựu.
(54:04) Nhưng
nhìn trước, nhìn sau, kêu gọi mọi người giúp đỡ mình thì nhân sự chưa đủ. Thầy
đào tạo một số người, đem hết sức lực mình mong cho họ thực hiện được đạo giải
thoát như Thầy. Tâm đầy đủ những đức hạnh để cùng Thầy giúp cho mọi người học
được những đạo đức.
Nhưng họ đã
lạc lầm trong những cái pháp môn tu. Dạy một điều họ làm một ngả, vẫn nhắc đi,
nhắc lại nhiều, họ chẳng nghe. Nhiều khi phải đuổi họ, phải nói nặng họ để rồi
họ buồn, họ giận, họ bỏ, họ đi. Họ vào chùa khác ăn ngày ba bữa sướng hơn, ăn
ngày một bữa cực khổ. Sống gì mà không cho nói chuyện, buồn gần chết, tu hành vậy
sao nổi.
Thật sự ra
Thầy tha thiết mong cho họ chỉ sống cần năm tháng, ba tháng, sáu tháng, một
năm, mà sống cho đúng cái hạnh của người tu sĩ. Để rồi cùng Thầy đem cái sức lực
này, mà đem cái đạo đức đó mà giúp cho mọi người thực hiện được cái sự nguồn
vui cho họ.
Thế mà người
ta cứ mãi chịu ảnh hưởng của những cái giáo pháp, mà người ta đè nén đạo Phật
xuống, người ta cho rằng: "Cái giáo pháp của đạo Phật là Tiểu thừa,
là ngoại đạo, là Phàm Phu Thiền", như hồi nãy Thầy đã nói. Cái
danh từ đó hiện bây giờ ràng ràng là quý vị đọc ở trong kinh sách của Phật có hẳn
hoi đàng hoàng. Người ta đã gán cho nó những cái danh từ quá thấp hèn.
Thầy xin nhắc
lại, người ta còn xây dựng một đức Phật ở vị lai để thay thế Đức Bổn Sư Thích
Ca. Lật đổ cái giáo pháp của đức Phật bằng một cái giáo pháp khác và bằng một
giáo chủ khác đó là đức Phật Di Lặc.
Vừa rồi Thầy
có nghe là một số người đem truyền cái đạo Di Lặc, chứ không phải không có. Họ
lén lút, họ đưa cái đạo đó vào, họ tuyên bố rằng: "Thời mạt pháp
và tận thế nó sắp đến rồi, đức Phật Di Lặc sẽ ra đời lập một cái đời mới, Phật
giáo mới, không còn cũ nữa".
(56:07) Như
vậy là có mục đích là cách mạng Phật giáo, thay thế đức giáo chủ là đức Phật
Thích Ca. Người đã đưa ra một cái giáo pháp mà từ xưa đến giờ các tôn giáo
không có cái đạo đức đó, không có giáo pháp mà làm chủ như Thầy đã giảng về thiền
định như quý vị đã nghe.
Người ta còn
muốn thay thế đức Phật Thích Ca, dìm mất cái đạo Phật Thích Ca và đồng thời
kinh sách Nguyên Thủy. Khi mà đức Phật Di Lặc, nghĩa là có một vị nào thực hiện
có thần thông, họ sẽ đưa cái vị đó lên làm đức Phật Di Lặc. Từ đó chúng ta đắm
mình ở trong, say mê cái thần thông đó và quên đi tất cả các giáo pháp của đức
Phật Thích Ca.
Từ đó người
ta cho rằng giáo pháp đó là Tiểu thừa, là ngoại đạo. Chúng ta không có đọc, đốt
phá sạch nó đi thì chúng ta chỉ còn thấy mờ mịt trong cái thần thông của cái vị
giáo chủ gọi là Di Lặc đó. Thì lúc bấy giờ chúng ta xem như đức Phật Thích Ca
là lỗi thời, không có hợp với thời đại, cho nên cái đạo Phật sẽ mất gốc ở trên
thế gian này. Và từ đó cái đạo đức của đạo Phật không có phải như Thầy đã nhắc
nhở quý Phật tử như ngày hôm nay.
Cho nên
chúng ta thấy rằng ngoại đạo Bà La Môn giáo ngày xưa đã có cái mục đích đó rõ
ràng, vì vậy kinh sách Đại thừa còn ghi lại hẳn hoi đàng hoàng những cái điều
đó. Nếu ai đọc chúng ta sẽ thấy rất rõ ràng và rất đau lòng cho Phật giáo.
Từ đó chúng
ta biết rằng 2542 năm cho đến giờ biết bao nhiêu người đã tin Phật, đã theo Phật,
đã Quy Y Tam Bảo, mà ai là người đã thực hiện được con đường giải thoát mà đạo
Phật đã giải thoát. Một cái giáo pháp rất là rõ ràng, cụ thể, pháp hành cụ thể
rất rõ ràng, giúp cho chúng ta bước vào tu là có giải thoát thật sự.
Vì chúng ta
biết đời khổ, thì chúng ta đừng đắm mê cái dục lạc của thế gian này. Ăn, uống,
ngủ nghỉ, quần áo, trang điểm, nhà cửa đẹp sang đều đưa chúng ta đi vào cái khổ
đau, chứ không phải là đưa chúng ta thoát ra khổ đau. Nhưng sanh lên làm người
chúng ta phải hoạt động, phải làm. Làm dư giả giúp đỡ cho những người khác, an ủi
những sự đau khổ bất hạnh của những con người do nhân quả nặng, quá nặng.
(58:16) Cho
nên ở đây chúng ta phải thấy được cái đúng, cái sai. Và Phật giáo sẽ bị mất đi
nếu hôm nay không có tiếng nói của Thầy, không có lời của Thầy chỉ vạch rõ một
cuộc cách mạng của Phật giáo sắp đến. Khi người ta tuyên bố rằng: "Tận
thế, đời sẽ thay đổi và có một đức Phật Di Lặc ra đời làm lại Phật giáo".
Từ đó chúng
ta sẽ còn có kinh sách Đại thừa, mà kinh sách Nguyên thủy sẽ không còn có nữa.
Lời Phật Thích Ca năm xưa bây giờ chúng ta không tìm lại được nữa. Người ta đã
dự định tiêu diệt lâu lắm rồi nhưng vì không tiêu diệt nổi, cái nhân duyên của
chúng sanh còn có duyên với Phật pháp.
Cho đến cuối
cùng cái thế kỷ này, may mắn Thầy đi từ cái giới luật của Phật mà trở lại, Thầy
tìm thấy được cái đạo đức của đạo Phật giúp cho con người không làm khổ mình,
khổ người. Thế mà bây giờ thì, cách đây mười mấy năm Thầy dự định xây dựng cái
trung tâm an dưỡng từ thiện, nhưng không có người, đứng ra xin phép cũng không
phải dễ. Chứ Thầy không nghĩ rằng phải xây cái chùa, xây cái hình ảnh của tôn
giáo. Mà Thầy nghĩ rằng xây dựng những cái mái nhà nho nhỏ, gọn, để cho mọi người
được nghỉ ngơi cái vùng khí hậu tốt ở nơi biển, như ở Phước Hải.
Khu đất ở đó
Thầy có hai chục mẫu, đã mua ở đó để xây dựng cái trung tâm an dưỡng, để giúp
cho mọi người, Phật tử, mọi người về được nghỉ. Thầy nuôi cơm ở đó, khỏi tốn
hao, được tắm biển, được nghỉ ngơi khỏe khoắn trong một tuần, hoặc một tháng,
hoặc hai tháng. Thầy sẵn sàng nuôi hết những cái điều sống đó cho Phật tử, để
Phật tử được ở đó. Vừa nghe Thầy nói về đạo đức, giảng từ cái hành động đối xử
nhau, để đem lại một cuộc hạnh phúc an vui cho kiếp sống của chúng ta quá khổ
đau.
(01:00:03) Thế
mà Thầy cố gắng hết sức mình cho đến bây giờ tuổi già, sức yếu mà chưa làm được.
Thầy đã viết lại cái phương án đó để xin phép rất rõ ràng và cụ thể đến giờ này
chưa thực hiện được. Nhưng cái hoài bão đó Thầy nghĩ rằng đệ tử của Thầy sẽ tiếp
tục làm những cái điều này. Và để giúp cho con người trên hành tinh này, không
riêng gì đất nước Việt Nam có một đạo đức tốt đẹp đó, mà cả mọi con người trên
hành tinh này đều hưởng được cái đạo đức của đạo Phật.
Cho nên hôm
nay quý Phật tử được duyên mà về nghe Thầy nói từ cái đạo đức của đạo Phật, cho
đến thiền định của đạo Phật, thực tế và cụ thể, phải làm được như vậy. Nhưng tiếc
vì không ai hiểu Thầy, không người tin tưởng Thầy cho nên sự làm việc rất là
khó khăn.
Nhiều người ở
trong Phật giáo thấy cái sai, tin tưởng nơi Thầy nói, nhưng cũng còn nghi ngờ
chưa chắc Thầy đã là nhập được các định. Sự thật không phải nhập không được các
định, nhưng không thể làm cái trò ảo thuật đó đối với quý Phật tử. Mà phải thực
hiện được cái đạo đức cuộc sống của mình, thì nó mới thực tế, cụ thể.
Luôn luôn Thầy
nghĩ rằng cuộc đời của Thầy, từ khi mà tu hành theo đạo Phật cho đến khi hoàn tất
được tâm thanh tịnh của mình, Thầy không làm khổ một người nào hết. Luôn luôn sống
tùy thuận, nhẫn nhục, bằng lòng mọi hoàn cảnh, mọi sự việc. Làm sao giúp được
người giải thoát được như mình, đó là cái ao ước và nguyện vọng của Thầy nhất.
Nhưng đến giờ
này Thầy chỉ nghĩ rằng, thầy Thông Vân khi về thăm Thầy cũng là có cái duyên với
Phật tử ở Châu Đốc. Thầy về đây để mong đem lại những cái đạo đức, cái thiền định
thật sự của đạo Phật đã bị chôn dập và vùi dập mất.
Người ta có
bao giờ dạy chúng ta Tứ thiền bao giờ, người ta đâu có dạy chúng ta những đạo đức
nhân quả, không làm khổ mình, khổ người bao giờ. Quý Phật tử đã từng đi nghe
thuyết pháp, mà có bao giờ nghe được những cái đạo đức này đâu. Mà có bao giờ
nghe được cái sự thiền định làm chủ như vậy đâu.
(01:02:05) Hôm
nay quý vị đã có duyên, đã nghe được Thầy nói, những cái thiền định thật là thần
lực, làm chủ được sự sống chết của mình, làm chủ được bệnh tật, khổ đau mình
như vậy thì còn một cái pháp gì mà quý giá bằng. Chúng ta lấy vàng bạc, châu
báu mà chất ngập cả Tam Thiên, Đại Thiên này, mà đổi cái pháp đó có đổi được
không?
Quý vị có thấy
được không, hàng vạn, hàng triệu người ở trên đất nước Việt Nam này, ai đã được
nghe những cái lời dạy như ngày hôm nay mà quý vị được nghe?
Quý vị là những
người có duyên phước rất lớn, được nghe chánh giáo pháp của đức Phật, mà ngày
xưa đức Phật cũng do từ pháp môn này đã thực hiện được. Do đó khi thực hiện được
giáo pháp này, đức Phật đã đảnh lễ, đã quỳ xuống đảnh lễ: "Ta
hãy đánh lễ giáo pháp này là Thầy của ta, dạy ta đã giải thoát".
Cho nên cái
bài kinh đó, rõ ràng là đức Phật đã ghi lại cái lòng tôn kính của đức Phật đối
với cái pháp mà đức Phật đã tự tìm ra, đã giúp mình thoát ra cái kiếp làm người
khổ đau.
Cho nên khi
Ngài tịch, Ngài lấy giáo pháp đó mà truyền lại cho chúng ta và Ngài di chúc lại: "Các
thầy Tỳ kheo hãy lấy giới luật và giáo pháp ta làm Thầy. Đừng lấy ai làm Thầy,
đừng lấy ai làm chỗ nương, mà hãy lấy giáo pháp và giới luật làm chỗ nương tựa,
làm Thầy mình".
Lời di chúc
đó mà đến hôm nay lời đó vẫn còn mãi mãi. Thế mà chúng ta có giữ gìn được giới
luật, có giữ gìn được cái giáo pháp đúng đó mà tu hành không? Hay là chúng ta
đã tu theo pháp của ngoại đạo?
Hiện giờ quý
vị, có nhiều Phật tử đã tu thiền, đã tu, đã nghe pháp rất nhiều, hành động của
quý vị có nghe đúng những cái lời dạy của đức Phật không? Có đúng cái lời giáo
pháp này không?
Nếu đúng tức
là của Phật, mà nếu quý vị không đúng, tức là đã thành ra giáo pháp của ngoại đạo.
Đã thay thế, đã che đậy tất cả những giáo pháp của Phật và tính sắp sửa lật đổ
Phật Thích Ca.
(01:04:08) Một
ngày nào đó trong chùa chúng ta còn thờ Phật đức Di Lặc, mà Đức Phật Thích Ca
chỉ để ở hàng, coi như là chúng ta thờ một vị Phật như chúng ta thờ quan thánh
Đế Quân, như bà Chúa Xứ, bà Chúa Tiên, Chúa Ngãi nào đó. Đó là sau này chúng ta
sẽ làm cái bàn thờ rất nhỏ để một bên, chỗ thờ đức Phật Thích Ca. Coi như là
chúng ta nhớ cái hình ảnh đó cũng như cái di tích vậy thôi, chứ còn không phải
là đấng giáo chủ, đấng bậc Thầy của chúng ta.
Đó là ngày
mai chúng ta sẽ thấy nó đưa như vậy đó, trong chùa chúng ta sẽ đốn Người. Thì
không phải gì, tại vì quý Thầy lầm lạc, quý Thầy tưởng như vậy, rồi quý Thầy
cũng đặt như vậy mà thôi. Rồi đời này qua đời khác thì nó quên mất đi đức Phật
Thích Ca.
Nếu không có
Thầy nhắc đi, nhắc lại cái chánh pháp để thực hiện được như vậy, cái đạo đức được
như vậy thì ngày mai này đức Phật Thích Ca sẽ mất. Vì quý vị có nghe đức Phật
Di Lặc chứ đâu phải không nghe, mà kinh sách Đại thừa quý vị có tụng đọc về cái
tên Di Lặc này chứ đâu phải không. Đó là cách thức người ta đã sắp đặt, để người
ta lật đổ Phật giáo đó.
Hôm nay Thầy
tuyên bố một cách thẳng thắn như vậy, chứ không phải còn một cái gì nữa. Lẽ ra
một tôn giáo chỉ có một đấng giáo chủ, không phải hai, ba đấng giáo chủ. Thì phải
hiểu được như vậy là cái thâm ý của những ngoại đạo, người ta đã biến Phật giáo
chúng ta dần dần mất gốc rồi.
Nếu mà không
có Thầy móc ra, thì kể như là người ta sẽ quên mất những cái giáo pháp này. Người
ta chỉ đọc, nói Ba mươi Phẩm Trợ Đạo, Tứ Diệu Đế bằng cách
này, bằng cách khác hời hợt, để nghe nó mà chơi, rồi chúng ta thực hiện những
cái không phải của đạo Phật.
Vậy thì hôm
nay quý Phật tử còn có thấy những gì mà không hiểu về Phật pháp, xin vui lòng
mà hỏi Thầy. Vì ngày mai, ngày mốt thì Thầy có thể Thầy trở về trụ xứ của Thầy,
không còn cái duyên mà tiếp tục tiếp xúc với quý Phật tử nữa.
Vì vậy mà Thầy
ước mong có ngày nào có đủ duyên gặp lại, Thầy không còn thuyết giảng nữa. Mà
Thầy sẽ chỉ dạy quý Phật tử sống như thế nào, thực hành như thế nào để đem lại
nguồn an vui hạnh phúc, một cái đạo đức giải thoát cho quý Phật tử. Thì cái điều
đó ngày mai quý Phật tử gặp Thầy, là Thầy dạy cái hành chứ không có lý thuyết.
Bởi vì lý thuyết nó chẳng đi đến đâu hết, chỉ có hành nó mới giúp chúng ta được
giải thoát mà thôi.
Đó thì hôm
nay quý vị có duyên phước nghe Thầy, thì ai thì có cái gì thắc mắc cứ hỏi Thầy
để cởi mở tâm hồn của mình, để cho mình hiểu được đạo Phật như thế nào đúng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét