140-KHÔNG CHẤP NHẬN CÁC HIỆN TƯỢNG LẠ
(51:10) Khi
ngồi hít thở mà thấy cơ thể nóng lên, nó không sai đâu con. Nhưng khi chuyện đó
mấy con có cảm nhận như vậy tức là có sự tập trung gom tâm mình rồi, thì nó có
sự thay đổi trong cơ thể nên mình thấy nhiệt trong người mình nóng lên là tốt.
Không sao hết, nhưng không phải vì cái đó mà khởi tâm mình là mình tu tốt, đừng
có nghĩ, mà ôm pháp nương vào pháp của mình. Nếu mình an trú trong hơi thở thì
biết hơi thở ra, biết hơi thở vô, cứ ôm chặt pháp thôi, còn trạng thái gì nó xảy
ra thì trình cho Thầy. Như khi có cảm thấy hơi nóng trong người tăng lên, cái
này tốt không sao, không có gì đâu mà sợ nhưng mình không lưu ý đến nó, chỉ ôm
pháp thôi. Nếu có hiện tượng gì nữa thì mình cũng vẫn ôm pháp mà thôi; đừng thấy
có hiện tượng gì đó mà mình bỏ pháp, ôm trạng thái đó thì nó sai, không đúng.
Mình chỉ ôm pháp: “Biết hơi thở ra, biết hơi thở vô, tâm đừng lưu ý đến
trạng thái, hiện tượng xảy ra trong cơ thể của mình”. Con nhắc như vậy thì
rồi cứ nương vào pháp để tu tập thì sẽ không sao. Đó là những hiện tượng có sự
thay đổi trong thân mình.
(52:28) Cho
nên vì vậy mà ở bên phương pháp khác gọi là mình khai mở luân xa. Khi nơi nào
trên thân mình có phát hiện ra một trạng thái gì đó thì nó báo động cho chúng
ta biết đó là khai mở. Nhưng ở đây, chúng ta không có chú ý đến nó. Còn bên
kia, người ta chú ý: khai mở huyệt này, khai mở luân xa kia, nó mới có hiện tượng
như vậy. Ở đây, khi mình ngồi tu thì bắt đầu cơ thể mình có sự thay đổi. Nói
như những phương pháp khác như yoga này kia thì người ta “khai mở”. Còn mình
đâu có cần khai mở gì đâu. Mình chỉ cần ngồi an để trú được, an trú được để
nương vào đó ly dục, ly ác pháp, chứ khai mở cái đó để làm gì.
Trạng thái
mà con thấy nóng, thân nhiệt nóng lên trong người hoặc những trạng thái hiện tượng
xảy ra khi mấy con ngồi nhiếp tâm trong hơi thở thì theo phương pháp yoga,
phương pháp khí công thì người ta cho đó là khai mở luân xa, khai mở huyệt
trong người chúng ta. Do nói như vậy làm chúng ta hướng đến “khai mở” đó.
Trái lại,
chúng ta tu theo Phật thì không cần thiết nó, chúng ta chỉ biết an trú định
trong hơi thở. Biết hơi thở ra, biết hơi thở vô để làm gì? Để an trú định nó, đẩy
lui chướng ngại pháp trên thân, thọ, tâm của chúng ta mà thôi.
Mục đích của
Phật không bao giờ theo hướng khai mở. Mà mình tu tập, nhiếp tâm an trú được là
tự nó có sự thay đổi trong cơ thể, nó báo động cho chúng ta thấy được những trạng
thái đó. Nhưng chúng ta không cần thiết nó đâu! Chúng ta không cần mở khai chỗ
nào hết, hoàn toàn nó mở hay không mở thì kệ nó. Tôi chỉ biết an trú để đẩy những
bệnh tật trong thân ra khỏi; tôi biết an trú để đẩy những tâm tham, sân, si ra
khỏi. Đó là điều kiện chúng ta tu tập để giải thoát, làm chúng ta không còn đau
khổ nữa thôi. Mục đích của chúng ta rất rõ ràng.
Còn ái kia
cũng rõ ràng với phương pháp của nó: khai mở như vậy để thân tâm tôi nó nhập định,
hoặc để nó thể hiện thần thông, hoặc qua việc khai mở đó, tôi xuất hồn đi chu
du, chơi chỗ này chỗ kia; đó là mục đích của pháp người ta như vậy.
Còn mục đích
của pháp mà Phật dạy mình nhằm để ly tham, sân, si, nhằm để ly dục ly ác pháp,
diệt ngã xả tâm chứ không phải ở chỗ này, nhằm để chúng ta làm chủ được bốn sự
đau khổ: sinh, già, bệnh, chết. Bây giờ bệnh đau thì chúng tôi biết nhiếp vào
hơi thở, an trú trong hơi thở, xả cái bệnh đau, đó là mục đích của đạo Phật chứ
không có mục đích gì khác.
(55:00) Cho
nên ở đây, mấy con nhớ, nếu không có câu hỏi này thì chúng ta không biết, có
câu hỏi này là nhờ chúng ta biết những trạng thái ngồi tu thường hay xảy ra tức
là sự khai mở trong thân của chúng ta chứ không gì hết. Nhưng chúng ta không
lưu ý đến vấn đề đó mà lưu ý đến hơi thở ra, hơi thở vô, lưu ý đến bước đi, lưu
ý đến cái hành động đưa tay đưa chân mà chúng ta không cần biết gì. Tất cả những
hành động như: hơi thở, đưa tay, đưa chân, bước đi của chúng ta đều gọi là pháp
Thân Hành Niệm Nội hoặc Thân Hành Niệm Ngoại. Mà pháp thì ôm chặt pháp, lấy
pháp làm chỗ nương tựa, lấy pháp làm sao để chúng ta điều khiển; đó là phương
cách của Phật chứ không có dùng phương pháp đó để khai mở trên thân chúng ta.
Cho nên bất
kỳ một trạng thái nào, một thanh tưởng nào, một sắc tưởng nào hiện ra: ánh sáng
hào quang Chư Phật hiện ra hoặc âm thanh chư Phật, chư tổ, chư thiên nói, chúng
ta đều chẳng tin điều nào cả hết vì chúng ta biết đó là những loại ma, loại tưởng
trong tâm chúng ta lưu xuất mà thôi. Những sự xảy ra trong thân khiến chúng ta
thấy rung động chỗ này hoặc tác động chỗ kia hoặc xuất phóng chỗ này, xuất
phóng chỗ kia hoặc râm ran chỗ này, râm ran chỗ kia đều là do sự thay đổi khi
chúng ta tu tập an trú được đều có sự thay đổi đó. Cho nên chúng ta không chấp
nhận những điều đó, vì vậy chúng ta chấp nhận chỗ ly dục, ly ác pháp, cái chỗ
ngăn diệt các ác pháp xảy đến trên bốn chỗ thân, thọ, tâm, pháp của chúng ta mà
thôi.
Đến đây, mấy
con còn hỏi Thầy thêm gì nữa không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét