141-NHẬP ĐỊNH TƯỞNG CÓ TỰ TẠI TỊNH CHỈ HƠI THỞ?
(21:02) Phật
tử: Bạch Thầy cho con hỏi là nếu vậy thì cái thiền mà, trước đây con
đã vô tình mà con nhập vô một lần rồi, tức là khi mà con ở trên Đà Lạt xuống,
mà con tập cái Lục Diệu pháp môn xong rồi kết hợp với lại tụng chú. Đến khi mà
con thấy nó dừng hơi thở, rồi nó nổ tung cái người mình ra, nó thành đen hết. Tự
nhiên nó tối sầm hết lại, nó chỉ còn lại một vài những cái đốm sáng đó nhưng
hơi thở cũng không còn nữa, không còn hơi thở nữa, chỉ còn mỗi cái câu thần chú
đó thôi. Còn cái biết lúc bấy giờ nó chỉ còn cái câu thần chú đó thì nhưng mà
cái hơi thở nó đã tịnh chỉ như vậy, nó mất. Đó, mà con…
Đến khi là
con ra, mà tí xíu nữa thì bị kẹt luôn; tí xíu nữa. Thậm chí là con thấy là vào
cái tư thế ngồi thì con ra lại dễ dàng. Nhưng đến khi vào tư thế nằm xuống giường,
tức là con nằm xuống giường, để con làm cái động tác đó, thì đến khi con nằm là
ý chí của mình không ra được nữa. Như vậy thì những cái đấy nếu mà khi mà mình
biết đấy, nó cũng là cái tịnh chỉ. Như vậy thì các cái thiền như vậy nó có làm
chủ được cái sự chết ấy không?
(22:10) Trưởng
lão: Không con, bởi vì cái đó nó chỉ qua một cái Tưởng của nó thôi
con. Bây giờ cái nghiệp con hết, qua cái Tưởng đó con sẽ bị chết đó con. Có cái
người mà ở ngoài Quy Nhơn họ cũng tu tịnh chỉ, họ nín hơi thở đó. Rồi họ cũng tập
luyện, rồi họ cũng chết, họ lấy lại không được. Đó là cái nhân quả họ hết rồi.
Còn cái nhân quả nó còn đó, nó còn nó không chết đâu con, nó không có làm sao
nó chết. Còn cái này là người ta tập để mà ta làm chủ. Như cô Huệ Ân tập làm chủ
hơi thở vậy, chứ nhân quả cô hết cô mới chết được. Chứ còn nhân quả cô chưa hết,
cô không chết được đâu.
Phật tử: Bạch Thầy là cái Lục Diệu pháp
môn của Hoà thượng Thích Thiện Hoa hay Thích Thiện Hoà đấy, thì biết về cái thiền
ấy nhưng không có cái tác ý. Bởi chính vì không có cái tác ý đó cho nên mà nhập
vô và ra là không làm chủ được, không có cái ý định, là vì nó không có cái tác
ý. Khi mà về đây với pháp của Thầy thì nó tác ý. Con cũng đã thử dùng như vậy
không tịnh chỉ được cái hơi thở.
Trưởng
lão: Đúng rồi,
nó tịnh chỉ. Còn cô Huệ Ân bây giờ cô đang ở trong Ý thức, cô điều khiển cho nó
tịnh chỉ hơi thở, rồi cô ý thức cô cảm nhận nó từ từ nó dừng. Nó dừng từ một
phút, rồi lên năm phút. Rồi bây giờ nó… Hồi sáng này cô gặp cô trình cho Thầy
đó, con đã dừng được mười phút. Nó dừng được mười phút, lâu đó con, lâu lắm chứ
không phải ít. Mà ý thức dừng, ý thức nó biết, cho nên nó khác hơn cái tưởng
con. Còn con bị tưởng con thấy đen đó. Nó chỉ còn cái biết của con là cái biết
của Tưởng bằng thần chú. Nó chuyển qua cái biết của thần chú đó, cho nên nó mất
cái hơi thở.
(23:45) Phật
tử: Cái Lục Diệu pháp môn lúc đó là ngày xưa, chắc đó là Thầy cũng biết,
chắc là thầy Thích Thiện Hoa, Thiện Hoà đấy.
Trưởng
lão: Biết rồi.
Lục Diệu pháp môn.
Phật tử: Lục Diệu pháp môn đó nhưng con
cũng kết hợp với cái câu thần chú của Tây Tạng, chứ không kết hợp với cái câu
thần chú của ngài ấy.
Trưởng
lão: Con thì giỏi
quá, cho nên kết hợp cả Tây Tạng mà đảo qua từ Thiện Hoa luôn.
Phật tử: Cho nên là khi vô cái là con
đang nhập vô cái, thế là thấy ngồi thì nó nhập được rồi, nhưng đến khi ra nằm một
cái là, đến lúc nằm là xém nữa là không ra được nữa.
Trưởng
lão: Cho nên
coi như là nếu mà con nằm chắc là kể như con đi luôn rồi, giờ hết gặp.
Phật tử: Như vậy là bạch Thầy là cái
nhân quả còn chi phối được mình vẫn tự tại nằm trên giường chết, vẫn đâu có khổ
đau gì đâu.
Trưởng
lão: Con mà chết
như vậy đó, thì thí dụ như cái nghiệp của con nó không phải là chết trong cái
khổ đau thì nó chết ở trong cái thần chú đó hoặc cái phương pháp đó thì nó phải
chết rồi, chứ đâu có bây giờ nói. Còn tại vì cái nghiệp nó còn cho nên giờ còn
nói chuyện đây. Nó rõ ràng vậy mà, con hiểu không? Cho nên nó chưa phải chết với
cái thần chú đó đâu, với cái Lục Diệu pháp môn đó đâu. Dù bây giờ con có muốn
đi nữa, con có nằm đi nữa, chắc cũng không chết nổi. Nó cũng làm cho con không
có nằm, con cứ nghĩ chút xíu nữa nếu mà nằm là tiêu rồi. Nhưng mà sự thật ra
thì…
(24:57) Phật
tử: Bạch Thầy, sau cái lần nhập vô cái định đó tự nhiên cái linh giảng
công án về thiền hay mọi cái tự nhiên nó thay đổi, lý luận ghê gớm. Từ lúc đó đến
giờ con không hiểu tại sao cái đầu mình nắm cái điều này, nó nghĩ gì đâu ghê gớm
thật đấy.
Trưởng
lão: Đúng rồi.
Từ cái không đó mà đi đến cái pháp Tưởng đó. Cho nên con bây giờ Thầy thấy qua
cái nói chuyện, Thầy cũng biết con bị thiền “không”, có cái lý luận ở trong đó.
Từ đó là con sẽ thấy rằng cái pháp Tưởng nó cứ xen vô trong ý thức con thôi.
Phật tử: Dạ lúc nào nó cũng xen vô.
Trưởng
lão: Nó lạc rồi
đó con. Cho nên trong cái sự tu tập coi chừng lạc, nó bị tưởng. Cái Tưởng nó
hay xen vô để nó luận, nó luận theo cái sự Tưởng của nó.
Cho nên
trong cái sự tu tập nó sai một chút thì nó cũng rất là vất vả lắm con, nhưng mà
cái phước con còn đó, cái phước con có. Cỡ mà không có, nó dính vô trong đó, rồi
bắt đầu bây giờ, đi đâu cứ lập bập, lập bập, lập bập là niệm thần chú chứ gì?
Niệm thần chú Chuẩn Đề.
(25:56) Phật
tử: Bẩm bạch Thầy, vậy là từ đây về xuất gia với Thầy, rồi ra nữa được
là được ba năm rồi, mà xả ra mà sao vẫn cứ thỉnh thoảng vẫn còn.
Trưởng
lão: Con phải
biết rằng nó đã hoạt động rồi. Tức là con xả ra là con đã không chấp nhận nó rồi,
chứ không. Nhưng mà cái hoạt động của cái Tưởng con nó đã hoạt động nó quen rồi,
cho nên hễ con ức chế, con chế ngự nó cái là nó lòi cái mặt nó ra liền.
Phật tử: Thấy sắc, thấy hương, vị, xúc,
sắc, tưởng bây giờ vẫn cứ liên tục, ngay bây giờ về tập pháp Thân Hành Niệm,
hay là hít thở năm hơi, đi kinh hành hai mươi bước, hay là đi kinh hành, có cái
lần con, nó bay bụi cả lên, rồi con bảo sao: “Cái gì nó nghĩ xen vô thế
này?”.
Trưởng
lão: Bởi vì khi
mà con ức chế, cái Ý thức của con nó không hoạt động được, tức là nó không niệm
được rồi, thì bắt đầu cái Tưởng thức nó hoạt động liền. Bởi vì con tu tập nó giỏi
rồi. Không phải, vì cái Tưởng nó giỏi rồi, cho nên nó dễ hoạt động phải không?
Còn người ta chưa có cái Tưởng nó hoạt động, cho nên nó không có giỏi được, vì
vậy mà người ta nhiếp vô đó thì nó ức chế, nhiều khi nó căng đầu người ta thôi,
chứ nó không có hoạt động được. Còn con nó sẵn sàng, hễ con nhiếp vô một cái là
bắt đầu, hễ hơi một chút xíu là cái Ý thức nó dừng một cái là Tưởng thức
nó: “Mày nghỉ đi, tao vô cái đã”.
Phật tử: Bạch Thầy nãy nói, tất cả theo
những cái bài của các cái tu sinh, thiền sinh con đang là học dự thính, đã
nghiên cứu trước, tự nhiên nó thấy hết cả, biết hết cả những cái ví dụ người ta
viết, nó hiểu hết cả. Nó hiểu mà nó biết là cái người nào biết làm sao tu đã tới
đâu rồi, anh như thế nào. Cái pháp Tưởng ấy tại sao nó vẫn nhận biết được cái đấy?
Trưởng
lão: Biết chứ
con, bởi vì nó giao cảm mà. Con thấy tại sao mà con hỏi mấy cái nhà ngoại cảm,
sao họ biết xác nằm chỗ đó mà đào xuống có, có phải không? Con hỏi họ tại sao họ
biết? Họ nói tôi cũng không hiểu sao nữa, tại tôi thấy nó vậy, tôi chỉ. Thì con
bây giờ con hỏi tại sao mày biết?
Phật tử: Bạch Thầy là con hỏi rồi, tại
sao biết như vậy, nhưng mà về sau con lý luận ngược lại thì nó ra cái lý luận
là có biết như thế, thì tức là kiến giải, tưởng giải mà thôi. Người chết không
làm được thì biết để làm gì?
(27:59) Trưởng
lão: Thì đó, lẽ đương nhiên là tự con quyết định.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét