152-NGỒI TU KHÔNG NHẮM MẮT
Phật tử 5: Thưa Thầy là con xin hỏi Thầy, con
ngồi bình thường là nó muốn gục, mà lờ mờ mới nhắm mắt, thì thấy … (. . .).
(35:12) Trưởng
lão: Con mới tu con đừng nhắm mắt con, nhắm mắt nó hay thấy bậy bạ. Nó nhiều
khi nó thấy ánh sáng nữa khác. Giờ con cứ ngồi thẳng vầy. Thứ nhất là mình nhắm
mắt nó dễ bị rớt vô hôn trầm, nó buồn ngủ mau lắm. Vậy đừng nhắm mắt, con cứ mở
vậy, chừng nào mà đi ngủ là mình nhắm mắt lại ngủ, còn không thì thôi cứ ngồi.
Tu á, thì coi như là mở mắt đừng nhắm, nhắm mắt thì nó dễ gom tâm, nó dễ nhiếp
tâm, nhưng mà nó sẽ rơi trong tưởng thức dễ, phải không con? Mà nó dễ rớt trong
hôn trầm thùy miên, nó dễ lắm. Mà nó bị hình ảnh tưởng, con nhắm mắt vậy, thì bỗng
nhiên thấy nó xẹt ánh sáng, đó là bị sắc tưởng. Cho nên đừng nhắm mắt con,
không nhắm, mở mắt.
Nhưng mà mở
mắt để mình nhìn thẳng hay mình nhìn cách cái điểm nào đó, để cho cái cần cổ
mình đừng cúi, còn mình nhìn quá thì nó cúi. Thì là cái tướng ngồi mà cúi đầu
thì khó, nó không đẹp. Vả lại nó bị cúi đầu như thế này nó dễ lọt vào tưởng lắm
mấy con. Mà nó ngồi vừa nhưng mình thẳng thớm, đàng hoàng thì nó không bị lọt
tưởng.
Cho nên về vấn
đề mà ngồi thiền thì cũng rất là quan trọng. Thà không ngồi, mà ngồi thẳng, ngồi
nhìn thẳng. Mà ngồi mà thụng, mà nghiêng vậy thì đừng có tập, tập sau này nó
quen, sửa khó, rất là khó, rất khó con. Nghe không? Hễ không ngồi thôi, ngồi
cho ngay thẳng đàng hoàng con.
Phật tử 5: Thầy chỉ dạy cho con tu pháp nào
phù hợp với con?
Trưởng
lão: Với đặc tướng của
con hả con? Con thở hơi thở có nghe tức ngực không? Có thở chưa?
Phật tử 5: Con ngồi thở hơi thở, ngồi chặp là
gục.
(36:43) Trưởng
lão: Ngồi chặp gục. Không bây giờ con, con chỉ ngồi trong một phút thôi,
con tu hơi thở, con ngồi một phút thì nó không buồn ngủ con đâu. Thầy sẽ dạy
cho. Con sẽ tập nhiếp tâm trong hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô,
thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi con hít vô, thở ra năm hơi thở, rồi con
tác ý nữa. “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”,
rồi con hít vô, thở ra năm hơi thở nữa, rồi như vậy mà năm lần như vậy là một
phút. Con nhớ không? Đó là năm lần, nó hơn một phút nhưng mà Thầy lấy năm lần để
cho con dễ, đó là một phút: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết…”.
Rồi con tu
như vậy rồi cái bắt đầu con đứng dậy con đi kinh hành một vòng, một vòng này
nè, vòng cái nhà, cái nhà chỗ nào nhà ở có một vòng phải không? Con đi một vòng
rồi trở lại, con ngồi lại con hít thở năm lần như vậy. “Hít vô tôi biết
tôi hít vô”, con nhắc vô trong đầu con nè: “Hít vô tôi biết tôi hít
vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, rồi hít vô, thở ra năm lần. Rồi con lại
tác ý lần nữa, cho đến khi năm lần như vậy, thì năm lần mà con tác ý hít vô, thở
ra thì con sẽ đứng dậy con đi kinh hành. Mà con thấy năm lần như vậy mà buồn ngủ
thì con giảm lại còn bốn lần. Con hiểu không?
Mà nếu mà nó
còn buồn ngủ nữa, con giảm lại còn hai lần, ba lần, con hiểu không? Vậy nó càng
ngắn chừng nào thì nó ít có buồn ngủ. Rồi con đứng dậy con đi kinh hành một
vòng, con vô con ngồi con tu lại, tu lại con hít thở được ba lần như vậy hay là
hai lần vậy, con đi kinh hành. Và cứ như vậy, con tập chừng 30 phút rồi con đi
ngủ, thì lần lượt con sẽ tỉnh táo, con không bị hít thở buồn ngủ nữa đâu, nó
phá sạch.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét