153-KHI NGỦ HAY BỊ MỘNG LÀ DO ĐÂU?,
Phật tử 3: Khi mình ngủ á Thầy, con ngủ thường
có những mộng về quá khứ hay mộng tào lao hay tùm lum, mà mình phá cách nào Thầy?
(13:33) Trưởng
lão: À, con dùng pháp tác ý con. Tới giờ đi ngủ, con đi ngủ trước khi con nằm
xuống đó thì con tác ý ra: “Bữa nay ngủ không có mộng mị nha, ngủ cho
yên giấc đàng hoàng không có mộng mị”. Con cứ nhắc nó vậy thì nó sẽ lần lượt
nó hết à. Chứ không khéo con không nhắc, không tác ý thì nó sẽ mộng thôi. Bởi
vì nếu mình tu sai một chút đó mấy con, tu sai chút là mình ức chế ý thức, mình
ức chế ý thức tức là mình ức chế cái tâm của mình đó. Tham, sân, si mình ức chế
nó đó, con hiểu không? Mà ức chế nó thì nó phải thể hiện qua cái mộng chứ không
có gì hết.
Cũng như ban
ngày mình mua vé số thì mình ước ao trúng vé số chứ gì? Ban đêm nó thực hiện,
mình có mua trúng được đâu? Nhưng mà điều kiện là ban đêm nằm thấy trúng vé số,
đó là nó thực hiện qua mộng để cho nó thỏa mãn cái lòng ham muốn của mình chứ
gì? Còn ban ngày mình tu ức chế thì ban đêm mình dễ bị mộng lắm đó. Ban ngày nó
không có khởi niệm, nghĩ cái này kia được thì ban đêm nó bị mộng. Những người
mà tu niệm Phật hay hoặc này kia hay bị mộng lắm, bị ức chế mấy con. Rồi con cứ
hỏi đi con, có gì không con?
CÁCH ĐỐI TRỊ NGỦ CHIÊM BAO
(1:07:19) Tu sinh: Ban đêm mà ngủ thì ai cũng có cái mơ chiêm bao, mà sao chừng hai năm nay nằm ngủ không bao giờ chiêm bao thấy cái gì?
Trưởng lão: Cái đó là cái tốt con, bởi vì chiêm bao cái tưởng nó hoạt động, mà con ngủ con không chiêm bao thì cái tưởng không hoạt động, cái đó tốt, mình chỉ sống bằng ý thức của mình, tốt. Chứ còn nếu mà có bị chiêm bao thì con phải tác ý con: “Ngủ không có chiêm bao, chiêm bị nghe” dặn nó vậy đó, “Ngủ phải không có mộng mị, chiêm bao gì hết” tác ý riết nó hết con. Bây giờ con ngủ không chiêm bao đó là tốt, cho nên khi ý thức con nó dồn lại cho ý thức con nó làm việc, thì cái lực của ý thức con nó không bị chia cho cái lực của tưởng thức đó, của chiêm bao đó thì nó sẽ có cái lực con sẽ dễ tu, xả tâm đó. Bởi vậy Thầy sợ, Thầy sợ nó chia qua cái tưởng thì nó làm cho cái ý thức nó yếu, nó yếu đi. Còn cái tưởng mình không có làm việc thì nó còn có cái ý thức không, thì mình dùng tác ý nó sẽ thành một cái lực của ý thức. Còn nếu không nó chuyển qua cái lực của tưởng thức, cái lực tưởng thức nó rất mạnh mấy con.
Cái con mắt mình như thế này mà khi nó hoạt động rồi nó nhìn dưới đất nó thấy hài cốt ở dưới. Nó có thể nó nhìn mấy con nó giao cảm được cái chuyện của mấy con xảy ra nó nói không sai đâu, nó tiên tri mấy con đó, chứ không phải đâu. Cái tưởng nó hay lắm đó, mà nó làm cho cái ý thức của mấy con bị yếu đi, mà khi cái tưởng của mấy con hoạt động thì cái ý thức của mấy con nó không hoạt động đâu. Cho nên mấy con thấy mấy người mà lên đồng nhập cốt không, mấy người mà ngoại cảm không? Họ lại họ muốn cái tưởng của họ làm việc cái bắt đầu họ thắp hương, họ lâm râm họ vái vong hồn gì đó không biết, cái bắt đầu họ như là cái người bị nhập vậy đó, rồi bắt đầu họ nói theo cái kiểu gì chứ họ không nói theo cái ý thức của họ nữa. Ở trong đầu họ muốn nói gì đó họ nói ra họ không biết, chừng họ nói ra ai cũng nghe đúng quá, bây giờ họ trở về bình thường thì họ không biết nữa.
Thì mấy con thấy nó có hai cái phần rõ ràng, cái phần mà làm sao mà chọc cho cái tưởng thức nó hoạt động và cái phần mà cái tưởng thức không hoạt động. Cũng như bây giờ mấy con cái tưởng thức không hoạt động, mà hễ mấy con mà tập luyện rèn luyện nó, nó hoạt động rồi mấy con có hai người. Cái người mà gọi là hồn ma nhập, còn cái người mà hiện giờ nó không nói cái chuyện mà cái chuyện mơ hồ như vậy đó, cái chuyện mà vô hình như vậy đó thì đó là cái người của ý thức. Còn mấy con nói được những cái chuyện mà cái đôi mắt của người khác không có thấy được, thí dụ như lòng đất này có hài cốt thì mấy con không thấy được, thì đó là mấy con tưởng thức không có làm việc thì mấy con có một người. Mà khi mà tưởng thức làm việc thì mấy con trở thành hai người. Một người thấy được cách dưới lòng đất, người cách vách ở sau lưng này ai ngồi thấy được thì cái người này tưởng thức làm việc, nó làm việc nó thấy được. Còn nó không thấy, nó không thấy thì coi như là nó không có tưởng thức làm việc. Đó có vậy thôi.
(1:10:34) Cho nên có những cái đó là những cái mà cái người tu chúng ta phải hiểu biết chứ không khéo chúng ta sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Nó làm việc bất thình lình, thành ra mình trở thành một người loạn thần kinh. Đi đi mà cứ lập bập trong miệng hoài thì cái này là thần kinh nó nhập rồi, nó rối loạn rồi, nó không được mấy con. Cho nên vì vậy mà sau khi nó tu tập có những cái hiện tượng mà nó xảy ra về tưởng mà làm việc. Cũng như bây giờ mình ngồi im lặng vậy, bỗng dưng mình thấy trước mặt mình có hình ảnh người này kia hiện, thì coi chừng nó bị sắc tưởng rồi đó. Còn bây giờ mình ngồi đây mà nghe âm thanh nó nói chuyện gì xì xào hay nghe tiếng chuông gì kêu trong lỗ tai cũng bị tưởng, thinh tưởng rồi mấy con. Cái này là phải mau mau trình Thầy để dẹp hết chứ không có được để đâu. Bắt đầu nó hoạt động hoặc nó mạnh lên một chút là mấy con thành ra lên đồng nhập cốt mất rồi, còn không ấy thì trở thành những nhà ngoại cảm đi tìm hài cốt người ta, chứ không còn cách nào khác hơn hết, chứ nó không có hay giỏi gì đâu mấy con, cái đó nó không có hay giỏi mà không có màu nhiệm gì hết. Tại nó hoạt động thì nó làm việc được thôi, không có gì đâu.
Thành ra trong cái sự tu tập mấy con phải cố gắng để rồi Thầy lần lượt Thầy tuyển chọn mấy con đi vào cái sự tu tập. Bên nữ cũng vậy, tu sĩ nữ có nè, mà cư sĩ nữ có nè. Thầy không phân biệt cái chiếc áo của người tu sĩ hay cái người cư sĩ, cái người nào mà cái trình độ cao đều được tu tập tới giải thoát. Cũng như bây giờ trong gia đình mấy con nè, có hai anh em hay hai chị em, mà bây giờ một cái người chị nhường cho người em thì người em lo đi tu trước thì người chị lo cho cha mẹ cho hoàn tất, còn không thì người em lo cho mẹ cha hoàn tất thì người chị lo tu. Cũng như cái người anh mà lo cho mẹ thì người anh lo cho mẹ hoàn tất, thì người anh để cho người em đi tu. Cả cái gia đình của ông Visakha, ông nhường cho vợ ông đi tu, sau khi vợ ông chứng quả A La Hán xong rồi thì ông mới đi tu. Đó là người ta nhường với nhau người trước người sau, chị em chúng ta cũng vậy nhường cho người trước.
Bởi vì chỉ có đi vào cái sự mà độc cư trọn vẹn thì nó mới đi tới được, mà độc cư không trọn vẹn là không tu tới nơi tới chốn. Bởi vậy nó quan trọng ở cái chỗ mà độc cư mấy con. Cho nên sau khi mà mấy con giữ trọn độc cư rồi thì coi như là trong những cái buổi mà để thuyết giảng Thầy không có cho mấy con đến đây nghe nữa, đã độc cư trọn vẹn thì không được nghe nữa mà chỉ còn có nỗ lực tu để chứng đạo mà thôi. Còn bởi vì mấy con chưa trọn vẹn, cho mấy con còn nghe để mấy con nắm cho vững những cái pháp, để không khéo mấy con ức chế tâm của mấy con. Phải nắm cho rõ để mà tu nó không sai, uổng một đời tu mình mà, đã đi tu mà nhiều khi nó tu sai, nó không tới đâu mà nó phí cái công và nó phí sức tu, nó uổng.
(1:13:28) Hôm nay xong rồi thôi bây giờ mấy con nghỉ, về mấy con. Rồi, có gì không? Có gì hỏi Thầy thêm không?
Phật tử: Dạ Thầy, con chưa hiểu, con xin bạch Thầy là giảng dạy cho con hiểu thêm. Mẹ con tối hay nằm mộng cứ hay thấy ba con về hoài, đó là lý do tại sao?
Trưởng lão: Đó là một cái tình của mẹ con rất là thương ba con (thể) hiện qua cái lòng thương đó con, nó mới thấy mộng đó con, nó thấy mộng.
Phật tử: Mẹ con cứ hay nói là sao mẹ con cứ nằm chiêm bao là thấy ba con.
Trưởng lão: Cái đó là cái tình thương của mẹ con đối với ba con.
Phật tử: Chứ không có sao hết hả Thầy?
Trưởng lão: Không có sao hết con, không có sao hết, cái đó là cái tình thương nó thực hiện qua cái mộng. Cái tưởng nó thực hiện qua ba con hiện ra đó chứ không có gì đâu, nó mộng. Cho nên cái đó mà muốn không có chiêm bao thì nhắc: “Người chết rồi thì hết, không có còn gì nữa. Ở đây phải giữ cái tâm mình đừng có vì quá cái sự thương mà nó thực hiện qua cái giấc mộng”, mẹ con chỉ tác ý như vậy một thời gian sau nó hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét