176-LINH HỒN KHÔNG CÓ
(57:23) Phật
tử 1: Hôm mà tụi con đi lại một cái chỗ có sư cô đó kể là cổ tin có
linh hồn. Là cổ vô nhà thương là cổ bị bệnh ung thư. Lúc đó là vô thì cái trạng
thái của cổ giống như là chết rồi. Trong lúc đó thì đưa thân bả lên trên bàn,
thì cổ thấy là cổ đang ở một cái vị trí nào đó ở trên cái phòng mổ. Rồi cổ nhìn
xuống cổ thấy.
Trưởng
lão: Coi như
linh hồn của cổ nó xuất ra, nó ở trên nó nhìn xuống.
Phật tử
2: Dạ! Nó nhìn
thấy như vậy. Cổ thấy bác sĩ chạy lung tung xung quanh đó. Thì cổ cũng ngạc
nhiên, cổ không biết. Nhưng mà cổ chợt tỉnh lại, cổ nói: “Ủa! Mình chết
sao?”. Cổ tự hỏi cổ như vậy đó. Thì cổ mới lấy lại mình, cái cổ mới tỉnh
lại xong cổ nói: “Mình chưa có từ giả ông xã nữa mà. Tại sao mình lại đi?”.
Rồi cái cổ đang loay hoay thì cổ thấy bác sĩ với lại một số y tá trong đó đang
lật cái giấy tờ của cổ ra coi.
Thì bởi vì
bên kia, trong cái license mà lái xe của mình đó Thầy. Nếu mà mình tình nguyện
khi mình bị accident, hay này kia, mình tình nguyện mình cho những cái bộ phận
trong cơ thể của mình đó. Thì cái lúc mà mình lâm chung, thì họ sẽ mổ lấy những
cơ thể của mình. Thành ra khi họ tra thì cái license của cổ là nó không có vô
đây, tức là nó không có cho. Cổ không đồng ý cho những cái bộ phận đó. Thì cuối
cùng cái nó xếp lại, cái nó lo cứu cổ. Thì cổ nói là chừng chút xíu sau cổ tỉnh
lại. Cổ tỉnh lại thì lúc đó là cổ vô được. Cổ sau này được nó cứu sống.
(59:30) Khi
mà cổ sống lại, cổ được về nhà, thì cổ mới nói với người bạn, cổ nói là cổ
khuyên thật là: "Trong cái license đừng bao giờ mà ghi vô là hiến
tạng, những cái cơ thể của mình. Tại vì nếu mà mình cho, nó thấy cái cơ hội mà
nó khó khăn quá, nó sẽ không cứu, nó sẽ lấy cơ thể của mình và nó để cho mình
chết luôn. Còn nếu mà mình không cho là nó phải tìm đủ mọi cách, về nhân đạo nó
phải làm để cứu cho được".
Trưởng
lão: Ừm! Không
ngờ mấy ông bác sĩ này cũng ghê quá.
Phật tử
2: Dạ! Thành ra
khi cổ về, cổ mới nói vậy đó. Cổ nói cổ khuyên là đừng bao giờ mà cho. Thí dụ
như chính cái license của con, con cũng cho nữa. Con nói nếu mà lái xe mà có
cái chuyện gì mà bất trắc kỳ tử thì các bộ phận là mình cho hết, mình cho những
người mà người ta thiếu may mắn để người ta ghép.
Phật tử
1: Cổ kết luận
là cổ có linh hồn đó Thầy.
Phật tử
2: Cổ mới nói
là cổ tin là có linh hồn. Mà con nói cách nào thì cổ cũng nói là tôi thấy rõ
ràng mà.
Trưởng
lão: À! Cô thì
cô thấy rõ ràng, nhưng mà cô thấy rõ bằng ông Phật không? Ông Phật ổng nói
trong thân này nó có ngũ uẩn: Sắc, Thọ, Tưởng, Hành, Thức, chứ không có nói
linh hồn. Có phải không?
Phật tử
2: Dạ, đúng rồi!
Trưởng
lão: Mà bây giờ,
cái sắc là cái ý thức của cô, cô sống hằng ngày, cô tiếp duyên, cô nói chuyện với
người ta thuộc về ý thức của cô. Tức là sáu thức: mắt, tai, mũi, miệng, thân,
ý. Còn cái tưởng này nó là cô nằm chiêm bao cô biết không? Khi mà cô nằm chiêm
bao, cô thấy rõ ràng là cô nói chuyện y như là cô còn sống, chứ cô đâu có chiêm
bao đâu. Phải không? Như vậy là khi mà cái thân cô nó chết, phải không? Thì
cũng giống như cô ngủ vậy chứ gì. Thì cô thấy cô ở trên đó mà cô nhìn xuống là
cái tưởng của cô nó hoạt động chứ cái gì. Nhưng cô không biết. Mà ông Phật đã
nói rồi, chứ mà cô bây giờ cô cứ luận theo cô, cô có biết cái đó là cái thứ gì?
Ông Phật đã biết ổng nói đó là tưởng thức. Có phải không? Phật nói. Bây giờ thì
tôi nói theo Phật thì phải đúng, còn cô nói có cái linh hồn là cô bắt chước mấy
ngoại đạo.
Phật tử
1: Dạ! Nhiều lần
con nói, nhưng mà con không có đủ trình độ. Thành ra lúc mà con nói với cổ như
vậy là cái tưởng thức của chị nó thấy đó, chứ không phải là linh hồn của chị thấy
đâu. Rồi cái cổ cũng thích cãi, cổ nói là tôi thấy rõ ràng mà.
(01:01:53) Trưởng
lão: Cái tưởng thức nó làm việc rất là… Con biết không, một cái người
bình thường mà luyện cái thần chú, nó hiện ra những cái ghê gớm lắm con.
Cũng như vị
Lạt Ma Gyatso vị luyện cái thần chú nó phóng ra cầu vồng. Cái tưởng thức nó
phóng, chứ không phải là ai phóng ra đâu, không phải là cái thần chú nó phóng
đâu. Mà tại vì cái bài chú đó nó làm cho cái tưởng thức nó hoạt động, cho nên
nó phóng ra cầu vồng. Nó hiện ra thần thông đều là tưởng thức của chúng ta hết
đó mấy con.
Phật tử
2: Tụi con cũng
có một cái chuyện vui vui. Là khi ở bên đó, có cái bà cụ đó là bả cũng tu theo
Tịnh độ. Mà bả cứ ngồi suốt ngày bả niệm Phật hoài. Rồi cái đứa cháu thì nó mắc
cái chuyện gì đó, nó mới chạy vô nó kêu: “Ngoại ơi ngoại”. Cái bả mới
quay qua: “Để ngoại niệm Phật, không có được mà làm phiền ngoại. Đi chơi chỗ
khác”. Rồi cái lát nó cũng kêu: “Ngoại ơi ngoại, ngoại à ngoại, ngoại ơi
ngoại”. Rồi cái bả tức quá, bả đứng dậy, bả mới lấy cây roi, bả chạy ra bả
đánh nó. Bả chạy bả rượt bả đánh nó, thì nó nói: “Con mới có kêu ngoại hai,
ba lần à, mà ngoại đã đánh con rồi. Chút xíu nữa ông Phật xuống ông Phật đánh
ngoại đó, tại ngoại tối ngày ngoại cứ kêu ông Phật”.
Trưởng
lão: Tức là,
nói chung là đó là những cái duyên con, nó khiến cho đứa bé đó là cho bà một
bài học đó, chứ không phải không đâu. Nhưng mà bà có tỉnh hay không.
Phật tử
1: Dạ, đúng rồi!
Trưởng
lão: Tức là cái
duyên khiến cho cái cháu bé tự nó làm, chứ nó có ai dạy nó đâu, nó chỉ đến để
nó kêu bà nó thôi. Mà bả làm như vậy, bả đánh nó, thì nó nói: "Bà
kêu ông Phật, ông Phật cũng sẽ đánh bà như vậy". Đó là cái duyên
để cho bà thức tỉnh, bà cũng tốt đó con. Đó cũng là cái duyên đó, cái duyên thiện
của bà, nó khiến cho thằng bé đó nó làm cái hành động đó để tỉnh thức bà.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét