177-Ý NGHĨA CỦA CHẾT ĐÂY, SANH KIA
(43:19) Phật
tử 5: Bạch Thầy giảng cho con rõ “Chết ở đây, sinh ở kia” nghĩa
như thế nào?
Trưởng
lão: À! "Chết
đây, sanh kia", phải không? Nghĩa là hoàn toàn nó không có…, bởi
vì nó tương ưng với con. Khi mà con chưa tắt thở, con nằm đó, con thoi thóp, hoặc
là con nằm đó, con chưa chết đâu, nó chờ con tương ưng được cái người nào nó có
cái tâm giống như con vậy đó, thì ở đây con tắt thở thì đằng kia là trong bụng
mẹ rồi đó. Gọi là: "Chết đây, sinh kia".
Cho nên nó
không phải là 49 ngày, để mà cầu siêu, cầu an đâu, không phải. Cái từ trường
tương ưng. Cái từ trường như thế nào? Con sân, con giận, con phiền não, con lo
rầu, con thương, con nhớ, tất cả những cái đó nó đều phóng ra từ trường. Đến
khi mà con chết thì những cái từ trường đó nó tương ưng với một cái người nào
cũng giống như vậy đó. Thì con vừa tắt thở, thì cái từ trường đó nó sẽ làm đứa
con trong bụng mẹ của người khác, chứ nó không có linh hồn đâu đi tái sanh. Các
con hiểu không? Cho nên nó tương ưng, nó đi sanh bằng sự tương ưng của nó. Mà từ
trường tương ưng, chứ không có linh hồn, không có một cái thần thức gì mà đi đầu
thai, đi tái sanh.
Phật tử
5: Bạch Thầy! Nếu
như vậy là cái từ trường nó tồn tại?
Trưởng
lão: Nó tồn tại.
Nó tồn tại rồi đó cái bắt đầu nó tương ưng nó tái sanh.
Phật tử
5: Trong khoảng
thời gian nó tồn tại nhưng chưa có điều kiện để tái sanh. Sau đó gặp đủ điều kiện
thì nó sẽ tái sanh?
Trưởng
lão: Ừm! Nó tái
sanh. Bây giờ Thầy nói nè. Con vui vẻ thì nó phóng cái từ trường vui vẻ của
con. Con làm cái việc thiện, nó phóng ra. Con đem một bát cơm cho một bà già
đói, hay một người ăn mày thì cái từ trường nó phóng ra hết. Con tức giận, con
la tiếng nói nó cũng phóng ra. Con buồn rầu, con lo lắng, nó cũng phóng ra. Nó
để lưu lại trên không gian hết, nhưng mà con còn sống thì nó nằm đó, nó không
có nói đâu. À! Rồi bắt đầu bây giờ con hấp hối, con sắp sửa chết thì những cái
từ trường đó nó đi tìm cái thân khác á. Nó tương ưng ở chỗ nào, nó chưa thì con
cứ nằm đó mà trên giường bệnh nó không chịu chết.
Con thấy có
một số người nằm đó mà không chịu chết, rồi phải rước thầy cầu cúng, tụng kinh
đồ cho chết, chứ nó không chịu chết đâu. Nhưng mà cái từ trường đó nó sẽ tương
ưng. Nó sẽ tương ưng gặp được cái người đúng của những cái từ trường này, rồi
thì bắt đầu ở đây con tắt thở. Cho nên gọi là "chết đây, sanh
kia". Chết tại chỗ này nó sanh chỗ khác rồi. Bởi vì nhân quả nó
liên tục, nó không thể có kẽ hở, nó không để cho con nghỉ ngơi đâu.
Mang cái
thân này là mang CÁI thân nhân quả. Thì cái thân này là nhân quả, nó chết thì
phải có cái thân nhân quả khác nó chịu cái khổ của nó kế đó. Nó thọ cái vui,
cái khổ của nó kế đó. Cho nên người ta mới chấm dứt tái sanh luân hồi, chứ để
kiểu này, tôi đâu có muốn mấy chuyện đó đâu, mà nó cứ tái sanh cái kiểu này mới
khổ. Đã là mình biết khổ rồi, mà mình muốn cho đừng có tái sanh. Bởi vì có tái
sanh, nằm ở trong bụng mẹ là người ta đã khổ, đã chật rồi. Mà nó càng lớn lên,
thì nó lại chật, nó chật nó cựa quậy không có được. Thấy khổ không? Khổ quá khổ!
Còn hơn ở tù, phải không?
(46:34) Rồi
sanh ra nó đi qua một cái cửa hẹp, quá hẹp, nó đau đớn chứ đâu phải. Con hiểu
không? Đó là khổ! Từ khi mà tái sanh cho đến khi mà sanh ra thì các con thấy
qua một cái chặng đường quá khổ của một con người. Tại mấy con không nghĩ, chứ
mấy con thấy mình lớn nên mình không nghĩ. Chứ sự thật đã mẹ khổ, con khổ. Rồi
sanh ra rồi mà được sống là may, chứ không, phải chết đó. Nên nhiều đứa trẻ chết,
chứ không phải dễ đâu.
Đó! Rồi sống
rồi nuôi, khoảng thời gian để nuôi mà con cho lớn khôn thì mẹ cực, con cũng cực.
Con có biết gì đâu, ăn uống, ỉa đái một chỗ, dơ bẩn đủ thứ hết. Đi đâu có được,
té. Mà lơ mơ cái thềm đó trườn ra té cái khóc um sùm. Coi như khổ ghê lắm!
Không biết gì hết. Cho đến khi mà lớn khôn một chút, biết rồi, thì cái lớn khôn
chút biết rồi thì có khổ của cái lớn khôn. Cái nhỏ nó khổ theo cái nhỏ, mà cái
lớn nó khổ theo cái lớn.
Rồi già khổ
theo cái già, trẻ khổ theo cái trẻ. Như tụi con khổ theo cái tuổi của mấy con.
Còn khổ của mấy ông già như Thầy, mấy ông già khổ theo của cái mấy ông già. Trời
đất ơi! Bây giờ nó đi hết, nó làm nó để cho mình ngồi có một mình cô đơn, không
ai nói chuyện hết, nó buồn bã. Mấy ông già, bà già cũng khổ lắm chứ đâu phải
không. Các con thấy chưa? Cho nên vì vậy nó có từng cái tuổi, từng cái thời
gian của khổ theo cái nghiệp của nó. Đó gọi là các pháp vô thường, nhân quả.
Cho nên vì vậy
mà chúng ta chấm dứt, luôn luôn chúng ta ở trong tâm bất động thì còn đâu nhân
quả tác động. Điên gì mà để cho nó tác động cho mình lúc vui, lúc buồn, lúc khổ.
Cho nên nó không tác động được thì tức là giải thoát. Cho nên vì vậy mà thân
này đau, chúng ta ở trong "Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự.
Tất cả các cảm thọ này đi ra khỏi thân". À! Mình cứ ở trong tâm bất
động thì tự nhiên nó ra khỏi thân. Bây giờ cái đầu nó đau nè, cứ đau đi. "Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Cái đầu đau này theo hơi thở mà ra",
thì bắt đầu mình thấy hơi thở ra. Thì nó đau, mình bảo: "Theo hơi
thở mà ra". Một ngày con tác ý một trăm, một vạn lần thử coi nó
có đi ra không? Đi con! Cứ như vậy, trì chí ôm cái pháp đó rồi bảo nó theo hơi
thở mà ra. Thì rõ ràng là mình đang tâm bất động, thì mình đang biết hơi thở ra
vô chứ gì, thì nó theo hơi thở nó ra. Bởi vì cái nghiệp của mình nặng, nó đâu
phải một lần mà nó hết con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét