192-CÁC TRẠNG THÁI LỌT TƯỞNG KHI TU TẬP
(21:32) Do
sự tập luyện chớ không có ai giỏi. Thầy cũng không giỏi hơn mấy con, mấy con
cũng không giỏi hơn Thầy. Nhưng mà bền chí tập luyện, có cái gì sai thì phải hỏi,
bởi vì không phải đơn giản đâu mấy con. Mấy con giữ tâm bất động mà mấy con lọt
trong tưởng mấy con không biết đâu. Bữa nào ngồi tu nghe nó an lạc quá, tâm
không vọng tưởng, an lạc quá, mấy con bị tưởng mất rồi. Mấy con an lạc là mấy
con bị tưởng dẫn rồi, xỏ mũi mấy con dẫn rồi. Mấy con thích cái lạc. Mà bữa nào
mà ngồi nghe nó sao mà nó tê chân, nó mỏi mệt, nó lười biếng, nó lừ đừ. “Bữa
nay sao ngồi khó tu quá?”. À đó mấy con bị thọ khổ rồi. Ờ, phải chiến đấu với
thọ khổ, mà thọ lạc thì không được chạy theo nó. Mấy con hiểu chỗ đó không? Lạc
thì phải xả, mà khổ thì không sợ, thì như vậy mới thắng.
(22:21) Chớ
bữa nào mà thấy ngồi yên quá, nó an ổn quá. “Trời! Bữa nay tu ngon!”.
Mấy con bị dục rồi, bị chết rồi. Mấy con nói ngon là mấy con bị nó xỏ mũi mấy
con đó. “Bữa nay ngồi sao khó khăn quá như thế này?” thì mấy
con bị thọ khổ. Hai cái này đừng có chấp nhận nó. Chỉ mình ngồi sao cho đúng
cách, mình hít thở sao cho đúng cách, mình giữ tâm Bốn Niệm Xứ, quán trên thân
của mình đúng cách là đủ rồi. Không cần phải lạc thọ, mà khi có những hiện tượng
đó thì tác ý: “Xả đi! Tao đây không chấp nhận thọ lạc này đâu. Sự an lạc này
mày đi đi, tao không cầu. Mà mày không đi tao đứng dậy. Tao không ngồi đây để
tao chạy theo mày đâu!”. Ờ bởi vì, hễ mình đứng dậy mình đi thì nó mất, còn
mình ngồi lại nó lạc. Thì do đó mình phải đứng dậy, đứng dậy đi kinh hành.
Không thì ôm pháp Thân Hành Niệm dập nó nát hết, không được để.
Còn thọ khổ
cũng vậy: “Bữa nay mà thọ khổ sao mà ngồi khó khăn quá? Tao đứng dậy tao đi
kinh hành. Tao ôm pháp Thân Hành Niệm, tao dập mày. Tao không có ngồi đâu mà sợ”.
Thì một hơi cái thọ khổ cũng đi hết, buồn ngủ cũng hết. Mà đau nhức gì trong
thân, mấy con ôm pháp Thân Hành Niệm dập xuống, nó cũng tiêu hết. Không gì mà sợ.
Mình có pháp mà, đâu có lo gì.
Còn nếu mà
ngồi im, ngồi yên lặng, nó tỉnh táo đàng hoàng, tỉnh giác rõ ràng. Do đó mình
ngồi im lặng tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, thì thôi.
Mà không yên lặng, vọng tưởng nhiều, tao đứng dậy đi kinh hành, ôm pháp Thân
Hành Niệm, dập. Buồn ngủ nhiều, tao cũng đứng dậy đi kinh hành, dập. Ngồi đây
mà nghe an lạc, hỷ lạc, tao cũng đứng dậy đi, chớ tao không có ngồi. Mình ngồi,
mình chạy theo dục mấy con. Cho nên nhớ kỹ đó là, tất cả những cái đó là những
cái tưởng mấy con.
Rồi tu một
thời gian sau nó đâu phải tưởng như vậy không đâu. Nó còn sanh ra nữa, nó sanh
ra nhiều chuyện mấy con. Trời đất ơi! Tu được chút ít, biết được chút ít cái bắt
đầu nó sanh ra đi nói chuyện. Đi thuyết pháp, gặp ai cũng nói pháp hết. “Trời
đất ơi! Ông thầy nói hay thiệt chớ!”. Mà mình chưa có làm chủ sanh,
già, bệnh, chết mà đi ra nói, ai cũng phục mình hết. Trời nói hay! Bởi vậy mấy
con thấy mấy ông Thầy mà hay đi thuyết pháp nói hay coi chừng mấy ông này bị
pháp tưởng. Họ không giỏi gì đâu, thì đó là mấy ông được chết ở chỗ đó rồi mấy
con.
Cho nên đừng
nghĩ rằng mấy ông mà thuyết giảng hay. Không phải đâu! Mấy ông mà làm chủ sanh
tử rồi mới đi thuyết giảng. Còn chưa làm chủ sanh, già, bệnh, chết thì đừng có
nên thuyết giảng, bị pháp tưởng rồi. Mấy ông bị người ta, nghe người ta
khen: “Trời! Ông thầy này thuyết giảng hay thiệt, nói đâu trúng đó, làm
cho mình dễ hiểu”, thì chết ông Thầy đó rồi. Cái ngã của ông ấy lớn
lên và sự cung kính tôn trọng. Người ta đến cung kính ông Thầy đó, ông Thầy đó
coi như là tiêu rồi.
Cho nên Thầy
nói ở đây, một cái người mà Thầy dạy không được đi ra thuyết pháp. Mình biết
cái gì, không được nói gì hết. Chỉ có lo nỗ lực tu cho mình làm chủ bốn sự đau
khổ của mình rồi. Khi làm chủ bốn sự đau khổ rồi, đi ra thuyết giảng Thầy không
cấm. Còn chưa làm chủ bốn sự đau khổ đi ra dạy người ta, người ta tu điên rồi,
người ta chết người ta. Mình dạy theo kiến giải của mình, nó rất nguy hiểm mấy
con.
Thôi hôm nay
Thầy đến Thầy thăm mấy con, Thầy nhắc nhở mấy con. Mấy con nhớ trồng cây ngoài
đó cho mát, cho mọi người, người ta tu được mình có phước con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét