195- HIỆN TƯỢNG TƯỞNG UẨN GIAO CẢM TỪ TRƯỜNG
Phật tử: Dạ, bạch Thầy còn một cái điều này
nữa, rất là không biết có nên hỏi Thầy không? Mà giờ xin phép, thôi sẵn dịp để
mà hỏi Thầy coi cái hiện tượng này. Trong khi con không biết tu là cái gì hết,
không biết đường đạo là gì. Cũng có làm đạo đức thì biết, không có dám làm ác,
thì trên đời này cái môi giới trên xã hội này con không dám làm điều gì ác hết.
Thành thử ra không có mà giết, không có dám giết con gà, con vịt gì hết trọi.
Trong khi đó
có một năm đó, là suốt một năm là có một cái hiện tượng như này nè. Cứ ngủ, là
kêu dậy ngồi ngay bàn mà dạy, mà dạy, người dạy mình mình không biết ai, người
dạy không biết ai. Mà hỏi “Ông là ai? Ông là ai?” Ông mới
nói: “Mày chỉ biết học thôi đừng có hỏi tao là ai”. Nghe nghĩa là hữu
hình luôn, chứ không phải giờ là mình ngủ là mê nữa. Giống như Thầy đang ngồi vậy
đó.
Mình phải uất
ức mà. Dạy mình mà không cho mình biết thì dạy cái gì. Mà dạy nói miệng không
à. Rồi cái con dòm hỏi: “Ông là ai?”, mà cố ý dòm ổng dòm, thì ông
dòm càng ngày thì cái bóng nó càng cao, càng cao lên. Dòm hoài suốt, ngóc đầu dậy
dòm mà không được, mà cũng ráng ngóc. Hỏi ông: “Ông là quỷ, là ma đây,
mà ông về đây ông dạy tui vậy hả?”. Con nói như vậy đó, cái ông nín thinh
ông bỏ ông đi. Mà suốt một năm trời như vậy. Rồi cái ông đi. Cuối cùng mới tìm
hiểu ra được là ông ở tại núi Ông Cấm. Đó, ông nói: “Dạy rồi sau này
mày sẽ biết”, cứ nói vậy thôi, chứ không nói gì nhiều hơn nữa.
Không biết
cái hiện tượng đó, là cái đó. Thấy mình, kêu mình dậy ngồi trên bàn đàng hoàng,
ngồi ghế đàng hoàng. Cái hiện tượng đó theo Thầy, Thầy nghĩ cái đó là cái ảo
hay như thế nào?
Trưởng
lão: Nó. Để Thầy giải
thích cho thấy để hiểu. Ở tại núi Ông Cấm, nó có một cái vị nào tu hành trên đó
nó phải có một cái người tu mà người đó chết rồi. Những cái từ trường người đó
còn để lại ở trên đó hết, chứ không phải là người đó xuất hồn ra. Nhưng mà khi
con đến đó, con đến đó, con không có cầu mong gì hết. Nhưng cái tưởng của con
nó cũng mạnh, nó giao cảm được những cái từ trường đó, nó nó biến hiện thành
người đó gọi con, mà con thấy như kêu gọi con. Chứ còn nếu mà cái ông đó mà còn
sống như vậy đó, thì ông thực hiện thần thông vậy, thì ông không đúng con đường
của đạo Phật, không có được làm chuyện đó. Con hiểu không?
(35:49) Nhưng
mà vì ông mất rồi. Cái ông sư này ông mất rồi, ông thầy này ông mất rồi, ông chết
rồi. Nhưng mà cái từ trường ông nó còn ở trên cái khu vực đó. Cho nên con đến
đó con ở đó, con nghỉ lại một đêm, thì con lại thấy sao ông cứ kêu mình, dạy
mình. Tức là con đã giao cảm được với ông, biết cái trình đó tu tập của con đến
cái chỗ nào, ông dạy con thêm đó, chứ không có gì đâu. Đó, cho nên vì vậy đó,
mà con cứ muốn biết ông là ai? Là gì? Ông không có nói. Tức là cái chỗ cái tưởng
của con nó thực hiện qua, nó bắt gặp được cái từ trường đó, nó tạo thành cái
hình ảnh của ông.
Phật tử: Nói về khoa học là thần giao cách cảm
phải không Thầy?
Trưởng
lão: Nó là thần giao
cách cảm, tức là cái tưởng con nó giao cảm được cái từ trường.
Phật tử: Hai cái luồng điện đó coi như là nó
bắt nhau.
Trưởng
lão: Nó bắt nhau. Nó
bắt nhau, nó tạo thành cái hình dáng đó, nó cứ làm cho con.
Phật tử: Cái đó là cái hiện tượng tốt chứ
đâu có xấu hả Thầy?
Trưởng
lão: Nó tốt chứ
không có xấu con, tốt.
Phật tử: Cái đó cũng như người đó muốn về dạy
cho mình tu tập.
Trưởng
lão: Đó là cái từ
trường đó nó có cái duyên với con. Nó tương ưng, để nó kêu con, để nỗ lực nó dạy
con tu, thì đó là có cái duyên, nhân duyên với nhau. Nhưng mà cái người đó họ ở
trên núi Cấm họ chết rồi, chỉ còn có cái từ trường không.
Phật tử: Giải thoát rồi.
Trưởng
lão: Vậy thôi, chứ
không có gì hết.
Phật tử: Không có, không có tác hại gì ạ?
Trưởng
lão: Không tác hại
gì hết.
Phật tử: Dạ, cái đó có lợi, đi theo con đường
Chánh pháp…
Trưởng
lão: Giúp cho mình
thôi. Nhưng mà nó qua cái tưởng của con, con bắt gặp đó, bắt gặp người ta.
Phật tử: Có giai đoạn mà con bị nổ như vậy
xong xuôi hết rồi, khi mà mình bị nổ cái hiện tượng nó xảy ra những cái gì á,
là xả liền không dám để.
Trưởng
lão: Đúng là lúc mà
cái hiện tượng mà con nghe được âm thanh mà tiếng nổ là cái tưởng con đang hoạt
động mạnh lắm đó. Cho nên vì vậy mà con gặp, nó bắt gặp mấy cái từ trường đó,
nó bắt gặp, nó giao cảm tương ưng nhau, mà để trợ giúp con. Không có gì đâu, tốt
chứ không có xấu. Tất cả những cái gì mà gọi là linh thiêng, mầu nhiệm đó đều
là do tưởng chúng ta làm ra hết.
Phật tử: Hiện giờ, hiện thời bây giờ là
không biết Ngài là ai?
Trưởng
lão: Bởi vì nói
chung là người ta không có cho mình biết đâu, cái từ trường nó không có cho
mình biết đâu. Mà mình giao cảm, mà khi mình giao cảm, mà cái từ trường của
mình, cái tưởng của mình nó ở cái mức độ nó còn thấp. Chứ cái mức độ con luyện
tập mà con tu tập con lọt trong cái Không tưởng rồi đó, thì lúc bây giờ cái từ
trường nó bắt gặp nó mạnh, nó biết ông ta tên gì. Nó biết hết con, nó biết.
(38:17) Con
thấy mấy cái người mà họ nhà ngoại cảm, cái người chết đó mà nó giao cảm, nó biết
tên họ gì con. Tức là cái tưởng của nó, nó mạnh lắm! Nó giao cảm nó biết. Cái bộ
hài cốt này chết là cái ông tên gì? Rồi chết năm nào? Tháng nào? Trong cái cuộc
trận đánh nào? Con nghe qua cái cô Bích Hằng mà đi tìm hài cốt coi, nó làm như
cái ông ta nhập vô cô nói, vậy chứ cô không biết gì hết. Đó là cái tưởng cô nó
giao cảm, mà nó báo cho cô biết tất cả mọi cái đó, giống như cái linh hồn nhập
vào. Còn con thì cái tưởng nó hoạt động ở mức độ đó chứ chưa sâu, sâu hơn là
con đến đó con giao cảm con biết cái ông này tên gì? Mà ông tu bao lâu? Ông chết
sao? Cách nào? Biết hết à con. Cái tưởng hay lắm! Nó giao cảm.
Phật tử: Có, con có hỏi ông: “Giờ
ông là một vị gì? Ông cho biết tên? Cho biết quý danh, quý tánh? Ông tu ở đâu?
Như thế nào?” Ông nói: “Mày hỏi tao làm chi, tao trên bốn ngàn năm rồi”.
Trưởng
lão: À lâu rồi,
thành ra con bắt tới không được.
Phật tử:… cái đó trên bốn ngàn năm.
Trưởng
lão: Chứ nếu mà gần
gần thì bắt được. Nhưng mà cái tưởng hoạt động cao hơn thì nó sẽ bắt gặp. Cũng
như bây giờ những cái người mà các nhà ngoại cảm, nó giao cảm được mà trong cái
hiện kiếp. Chứ kiếp nữa, kiếp về quá khứ nữa nó không biết.
Còn một cái
người, mà người ta tập luyện mà người ta có Tam Minh, thì người ta biết nhiều đời,
nhiều kiếp của quá khứ. Đó con hiểu không? Còn cái tưởng của mình nó giao cảm
trong một kiếp. Cho nên vì vậy mà cái ông này nó cái kiếp khác rồi, một cái đời
khác chứ không phải trong cái đời này. Cho nên vì vậy mà cái tưởng con bắt gặp
không được, cho nên hỏi ông không nói.
Phật tử: Mô Phật, vậy là cái hiện tượng đó tốt
chứ không sao?
Trưởng
lão: Tốt! Chứ không
sao đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét