196-TƯỞNG THỨC HOẠT ĐỘNG
(42:12) Trưởng
lão: Hôm nay có duyên về, như con hồi nãy hỏi Thầy dạy cái ý thức con mất.
Con nhớ kỹ lúc nào con có cái gì thì con cứ tác ý, để ý thức nó trở thành cái lực.
Sau đó rồi con thấy, khi mấy con đi mà mấy con tác ý bảo “dở chân lên”,
mấy con dở chân lên; “đưa chân tới”, “hạ chân xuống”,“hạ gót xuống”… đi
từng cái hành động đó, mà các con vừa bảo “dở chân lên” các
con nghe có cái lực nó đẩy lên nhẹ nhàng, thì mấy con bảo “dừng lại
không được đẩy”, đó cái lực tưởng mấy con.
Cho nên mấy
con phải dùng ý thức bảo nó dừng lại, chớ không khéo nó tạo thành cái lực tưởng.
Mình chưa dở chân lên, mà trong ý mình vừa muốn dở chân lên là nó đẩy cái chân
lên, và muốn đưa chân tới là nó đẩy đi tới. Rồi bắt đầu mấy con biết mà nếu cứ
để cái lực đẩy như thế này, thì khi mấy con dở chân lên, đưa chân tới, thì cái
thân mấy con sẽ có cái trạng thái khinh an. Nó làm cho mấy con nhẹ nhàng, an ổn.
Và khi khinh an đó, thì khi như vậy mấy con bước đi cái lực đó nó đẩy mấy con
té.
Bởi vì cái
thân mấy con nó như mất trọng lượng đó, nó mất cái sức hút của trái đất, nó làm
cho mấy con nhẹ nhàng, đi như đi khơi khơi trên mặt đất, thì lúc bấy giờ nó có
cái lực đẩy. Thì lúc bấy giờ ý thức phải chuẩn bị cho nó “dừng lại,
không được đẩy”, để cho cái thân con đi. Bởi vì cái tâm mấy con nó tập
trung trong cái hành động của nó, nó không còn tạp niệm nữa thì nó phải có sự
khinh an. Mà nó có sự khinh an thì cái thân của chúng ta rất nhẹ nhàng. Mà rất
nhẹ nhàng thì nó kèm theo một cái lực, cái lực nó đẩy, mà nếu con không tác ý để
cho nó dừng lại thì nó đẩy.
Thí dụ mấy
con đang đi đây, nó đẩy mấy con bay ra cửa. Nó ghê lắm đó mấy con. Bởi vì các
con thấy nó vô hình, mà nó có cái lực thật sự. Nhưng cái lực đó phải được làm
chủ, mà không khéo nó thành ra cái lực không làm chủ, nó nguy hiểm cho mình.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét