Thứ Năm, 11 tháng 1, 2024

213- TƯỞNG THỨC HOẠT ĐỘNG

 

213- TƯỞNG THỨC HOẠT ĐỘNG

Phật tử: Thưa Thầy, con muốn hỏi một câu hỏi là rất nhiều người trên thực tế cũng muốn hỏi, nếu cho rằng ba mươi ba cõi trời là tưởng tri chứ không phải liễu tri, như vậy là số người ta theo cái bà nước ngoài gọi là bên Mỹ, mà theo con hiểu thế gian gọi là đất của bên Mỹ là đất dữ, (. . .). Thì cái này giải thích như thế nào Thầy?

(01:20:07) Trưởng Lão: À, cái này giải thích dễ thôi con, cái tưởng của bà khác, giao cảm được, bà nói ra cái sự việc của bà làm. Cái tưởng của người này á, người này ít ra cũng là cái hạng mà ngoại cảm, hoặc là cái hạng người ngoại cảm, hoặc là cái hạng người đồng bóng, đồng cốt đó. Cái bà mà nói này là bà đó có cái tưởng hay hoạt động, cho nên bà nói sao mà trúng phốc. Còn bà đốt tiền vàng mã này á, thì bà đốt nhưng cũng không tìm thấy con bả, có phải không, bà không biết gì hết. Mà cái bà này lại nói con của bà được tiền vàng mã này kia nọ đó, nói sao trúng phốc. Sự thật ra cái bà này do cái tưởng của bà nó hoạt động, nó giao cảm nó nói ra.

Chính cái bà này bà nói như vậy, thì cái sự hoạt động giao cảm của tưởng nó thúc đẩy bà nói, chứ không phải bà muốn nói cái điều này ra. Gặp bà này á bà nói liền, đó là cái tưởng hoạt động. Bởi vì trong thân của chúng ta người nào cũng có cái tưởng uẩn, nhưng mà có người đang hoạt động, có người không hoạt động. Con biết cái tưởng uẩn của cô Bích Hằng không? Cái tưởng uẩn hoạt động, cô nhìn dưới lòng đất cô thấy hài cốt của người liệt sĩ nằm dưới đó, cô đi tìm hài cốt. Tại sao con mắt của con người bình thường như thế này, chúng ta không thấy, mà cô ấy lại thấy, đó là tưởng cô hoạt động.

(01:21:28) Cũng như bây giờ cái tưởng nó hoạt động trên đôi bàn tay của người khác. Cái người bị bệnh nhức cái tay, hoặc nhức cái đầu, cái tay của người ta cái tưởng hoạt động, người ta rờ lên cái chỗ bệnh của người khác làm cho hết bệnh. Còn chúng ta rờ không hết, là tưởng của chúng ta có hoạt động đâu? Chúng ta có, nhưng mà nó nằm ỳ, nó ngủ đó, nó không có làm việc.

Cho nên cái điều mà con hỏi đó, là cái điều của tưởng uẩn, “tưởng” của cái người làm việc đó, mà hiện tượng đó người ta cứ nghĩ rằng đó là linh hồn. Nhưng sự thật ai mà giải thích? Bởi vì không có người giải thích rõ cho nên người ta mới tin đó là linh hồn. Chứ sự thật đức Phật là một con người đã xác định trong thân ngũ uẩn của chúng ta không có linh hồn. Ngài thậm chí xác định ba mươi ba cõi trời không có. Còn cái mà miếu, đình chúng ta thấy linh hiển là do cái tưởng của chúng ta. Bây giờ chỗ nào linh đi nữa, một cái người đó không sợ thì cái chỗ đó không linh. Mà cái người nào cứ sợ sợ đó, chỗ đó nó ảnh hưởng bởi cái tưởng, vì vậy mà cái người đó mà làm cái gì bậy bạ là bị bệnh đau đó. Cho nên nó ảnh hưởng về tinh thần của mấy con ghê gớm lắm!

(01:22:39) Cho nên mà ở đây tại sao mà Thầy dạy cho mấy con rèn luyện cái nghị lực, ý chí của mấy con mạnh mẽ để mấy con chiến thắng được cái yếu đuối của mấy con. Phần nhiều là con người của mấy con có cái yếu đuối khiếp đảm và sợ hãi. Mà đức Phật dạy, chúng ta tu tập là mục đích chúng ta phải nhiếp phục cái sợ hãi và khiếp đảm của chúng ta, thì chỉ có pháp như lý tác ý mà thôi. Thường thường mấy con thấy cái chỗ nào mà ảnh hưởng chung, nghe chỗ đó nói linh hiển, màu nhiệm này kia, ai đến đó mà phá bậy bạ thì bị đau bị bệnh này kia. Cái gốc cây, cái cây đa thôi, có cái gì đâu mà sợ? Thế mà người nào cũng truyền nhau, rồi đem nhang, đem đèn đốt đó, rốt cuộc bà con đứa nào mà lớ quớ lại đó bị nhức đầu bệnh hết ráo. Ai bắt mấy con? Tư tưởng, tưởng của mấy con làm mấy con bệnh chứ ai! Nó khiếp đảm, nó sợ hãi; nó ảnh hưởng về tư tưởng của mấy con; mấy con mới sợ; mấy con mới bệnh. Chứ còn mấy con không sợ, có người gan dạ thì cái cây đa này có gì mà sợ? Nhưng mấy người làm bộ cũng nói, mà cái tâm hồi hộp thì cái người này mới bị bệnh á! Người ta nói, người ta không sợ thật; còn cái này mình nói mà mình cũng nghe hồi hộp thì không được. Sợ mà làm bộ, hơi làm bộ, hơi dạn thì không được, gan dạ cái chuyện này thì coi chừng đó!

Phật tử: Thưa Thầy cho con hỏi, ví dụ như là, xin Thầy chỉ dạy cho chúng con, như lời đức Phật nói, ba mươi ba cõi trời là tưởng tri, nghĩa là thế giới vô hình không có, và thế giới vô hình như là thần thánh, ma, quỷ nó không thể làm hại được con người?

Trưởng Lão: Đúng rồi, bởi vì khi mà thế giới siêu hình không có thì thần thánh, ma, quỷ cũng không có, có là do cái tưởng của mình nghĩ tưởng ra cho nên nó làm hại lại mình, phải không, chứ còn sự thật là nó không có. Cho nên cái người không tin là không có thần thánh, ma, quỷ. Cho nên thế giới siêu hình không có thì không có thần thánh, ma, quỷ đâu, con hiểu điều đó chưa? Nó không có, mà mình tin có tức là mình yếu đuối, mình sợ hãi rồi. Cho nên nó ảnh hưởng của tư tưởng của mình, cái tưởng, cái tâm của mình, nó làm cho mình khổ, chính mình chứ không phải thần thánh, ma, quỷ làm khổ mình.

Phật tử: Thưa Thầy, hôm nay con dẫn đi có một cái anh đó, từ nhỏ anh cũng hay bị ma nhập á, có nghĩa là từ khi bị té cái vũng nước đó, mắt anh không thấy đường, bị mù suốt cả ngày lẫn đêm. Đi bệnh viện rất là nhiều không hết, thầy, bà chữa không hết. Sau có người mách là đem tới cái chỗ té đó mà lễ đi, thì nó hết. Rồi anh cũng đến chỗ đó lễ thì lại hết thật, hết có buổi sáng thì buổi tối lại mù. Nhưng mà có người khác lại nói là: “Bà lễ mà bà không quỳ, phải quỳ xuống đó mà lễ!” thì bà mẹ cứ quỳ xuống cái vũng nước mà lễ. Thì cái chuyện này không phải là chuyện của con, nhưng con thực sự thấy là những người bạn họ thương con, một số người họ lại bị như vậy, cái cuộc đời của họ trải qua những chuyện rất là lạ thường, cho nên họ rất là tin cái chuyện ma quỷ, thần thánh. Hôm nay, người đó cũng có mặt ở đây nhưng mà con không tiện chỉ. Xin Thầy giải thích cho anh ấy hiểu, bởi vì con cũng rất là hoang mang vì chính cuộc đời của anh trải qua như vậy. Một điều kỳ lạ là, khi bà mẹ tới cái vũng nước á, bắt đầu mới quỳ xuống, nói “Con (của) con hôm qua không biết, không có quỳ, không có lễ. Hôm nay con xin Cô tha thứ cho! Xin Cô cho con con hết mù!” Vậy không hiểu sao giờ đã hết mù, bây giờ nhắc lại cũng bằng thừa.

(01:26:01) Trưởng Lão: Sự thật ra, tất cả các nghiệp trên thân chúng ta bị mù bị này kia là do cái nghiệp nhân quả, mà trong thời gian mà ảnh hưởng cái điều này là do chuyển biến của luật nhân quả, do đó có lòng tin của người này đối với vũng nước này, con hiểu không? Vì do lòng tin của người này, chứ cái vũng nước nó không có linh hiển cái gì hết, không có tà ma, bà quỷ bà quái nào hết, không có cái gì nằm trong đó phù hộ mình đâu! Nhưng mà vì cái lòng tin, bởi vì cái trường hợp xảy ra của cái người con này, do đó (được) người khác người ta chỉ bảo. Nhưng cái người khác chỉ bảo hoàn toàn đều nằm trong cái “tưởng” mà người ta chỉ. Cho nên đến cái người khác, hoàn toàn mà không có ở trong tưởng mà chỉ á, thì chúng ta làm không hết đâu! Còn cái người ở trong tưởng họ chỉ, thì chúng ta làm nó hết bệnh luôn. Vậy cho nên con biết không, cái người mà bảo mình làm đúng mà hết bệnh, mà cái người họ nói cũng như là ai bắt buộc họ nói thôi. Họ chỉ nói: “Bà, bà lạy cái vũng nước này, thì con bà sẽ hết bệnh, nhưng phải quỳ xuống đàng hoàng, cẩn thận!” do đó bà làm đúng cách như vậy là con bà hết. Thì tức là cái niềm tin, cái niềm tin của bà đối với cái vũng nước này, bà tỏ cái lòng của bà hết vì cái tình thương con, đó là cái thứ nhất.

Cái thứ hai, cái niềm tin của bà nó đặt cái chỗ này, nó thành một cái màu nhiệm, chứ còn cái vũng nước này nó không màu nhiệm. Đối với những người mà người ta không tin thì không có làm gì được hết. Cho nên, từ cái tưởng của bà nó lưu xuất để nó biến cái nơi này nó trở thành cái huyền diệu, cái linh hiển, để mà cứu con bà. Mà cứu con bà qua một cái nhân quả của nó sắp hết rồi, chứ nếu cái nhân quả nó chưa hết, thì bây giờ bà có lạy cả cái vũng nước này, cái vũng nước này có khô đi nữa nó cũng không hết.

Phật tử: Nhưng mà cuối cùng cái gia đình này đã làm cái bát nhang để thờ cái linh hồn ở ngay chỗ vũng nước, cho nên là xin Thầy trải lòng từ bi cho một cái lời khuyên với cái người mù quáng này.

(01:28:10) Trưởng Lão: Bây giờ, trong cái lòng tin đó, nhiều khi con thấy, mình đi trên đường, con thấy người ta lập những cái miếu nho nhỏ đó, là do những tai nạn giao thông thường xảy ra, để rồi người ta lập những cái miếu người ta thờ. Còn cái chỗ này vì người ta có cái lòng tin, người ta lập cái lư hương người ta thờ thôi. Trong khi đó mình phải học hiểu để tinh thần mình nó mạnh mẽ, để nó thấy rằng cái này là mù quáng, mê tín, không đúng, để tạo thành một cái số người khác cũng theo cái hướng này sẽ trở thành mê tín, mù quáng. Bởi vì, một người này tin tưởng làm cái lư hương, làm cái miếu nhỏ thờ, thì bao nhiêu người cũng tin tưởng thắp hương. Một người làm thì bao nhiêu người dẫn dắt đều dẫn dắt chúng ta đi vào cái mê tín, cái mù quáng đó. Thật là tội nghiệp, mặc dù người ta không xảy ra nhưng mà người ta vẫn tin tưởng! Cái tinh thần của người ta yếu đuối đến mức độ thật sự ra quá là như cây sậy, quá sợ hãi đó con. Cho nên vì vậy khi đã biết được nhân quả, đứa con mà nhân quả hết rồi thì không có vũng nước này đâu, “không có tin, không có thờ gì nữa, dẹp! lư hương này bỏ, cho mày bắt chết đi!” Mạnh mẽ như vậy, đừng có tin gì nữa hết, thì đứa con vẫn mạnh như thường, không gì hết. Nhưng mà đừng có sợ, nửa tin nửa sợ thì không được, đừng có làm, thôi để đốt hương đi cho nó an!

Phật tử: Như trong trường hợp ấy là nửa tin, nửa sợ hả Thầy?

Trưởng Lão: Ờ, phải cho mạnh mẽ vào, còn không dám thì bữa nào mời Thầy đến, Thầy đem Thầy quăng cho, giỏi thì bắt Thầy đi!

Phật tử: Thưa Thầy, cho con hỏi, con thì cũng học cũng có ít, kinh sách xem cũng có ít, xin Thầy cho biết những cái đức, cái công (. . .) con cũng dốt lắm, lý do sao vậy thưa Thầy?

(01:30:34) Trưởng Lão: Theo Thầy thiết nghĩ, con, mình đặt cái lòng tin của mình nơi cái niềm tin nào đấy thì con cứ đặt cái chỗ đó mà con tin thôi. Con đừng có nay thờ chỗ này, mai thờ cái khác thì không có nên. Và bây giờ mình đặt cái về Cao Đài thì mình tin mình thờ; về Phật thì mình tin Phật, chỉ có đức Phật Thích Ca thôi, đừng có thờ cái ông Phật Di Lặc, đừng có thờ đức Phật Di Đà. Bởi vì chỉ có một đức Phật duy nhất là đức Phật Thích Ca, đó là mình thờ đúng.

Chớ còn không khéo trong phật tử mấy con nào là thờ Quan Âm nè, nào là Di Đà nè, nào là Thế Chí, nào là Di Lặc nè, tất cả những Phật đó là Phật tưởng, mấy con! Mình chỉ thờ duy nhất có đức Phật Thích Ca mà thôi, bởi vì trước Phật Thích Ca thì không có một vị Phật, không có bảy vị Phật quá khứ. Mà sau Phật Thích Ca thì những người nào tu thì cũng được giải thoát như Phật Thích Ca thôi, chứ không phải là Phật vị lai, không thể nào có Phật vị lai. Bởi vì từ đức Phật Thích Ca trở về sau, những người nào mà được làm chủ bốn sự khổ đau sinh, già, bệnh, chết thì cũng đều là Phật, nhưng mà không được gọi là Phật vị lai. Chứ không phải nói Phật vị lai là có đức giáo chủ, hay đức Phật Di Lặc, thì cái đó là cái tưởng tượng của người ta thôi. Đã có ông Phật Thích Ca ra đời thì không thể có ông Phật Di Lặc mà làm giáo chủ nữa. Chỉ tưởng tượng, cho nên vì vậy chúng ta đừng có tin. Còn con bây giờ cứ theo thờ một vị nào thì con cứ tin cái vị đó con thờ thôi, đừng có để tư tưởng nay vầy, mai khác, làm cho con bị xáo động, xáo động cái tinh thần. Duy nhất mình chỉ biết có một cái vị mình tin tưởng, mình đặt cái lòng tin của mình ở vị đó mà thôi. Còn đối với đạo Phật…​

Phật tử: (. . .) thí dụ như vậy đó, tin đức Phật thì theo đức Phật Thích Ca, tin đức chúa Giêsu thì theo đức chúa Giêsu.

Trưởng Lão: Đừng có tin cái gì khác nữa con, đó là duy nhất của mình, một cái thôi con.

Phật tử: Thưa Sư ông cho con hỏi, niệm Phật, rồi vãng sanh, như con đọc sách của Sư ông, thì không có cõi Phật A Di Đà, vậy thì khi mình đã thoát khỏi sanh, lão, bệnh, tử, vậy thì khi mình thoát khỏi cái thân này thì về cõi nào và ai là người cai quản cõi đó?

(01:33:16) Trưởng Lão: Ở trong cái cõi mà gọi là Niết bàn thì không có ai cai quản, không có ai làm vua hết, chứ không phải có ông Phật Di Đà làm vua trong đó. Cõi này là cái cõi tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự, người nào cũng có thì trong đó không có ai mà làm vua gì hết. Con có thấy cái tâm bất động của con chưa? Đó là khi con vào cái trạng thái đó là cái trạng thái Niết bàn. Cho nên khi mà hiểu rồi, lúc bấy giờ Thầy sẽ nhắc mấy con, khi mà cơ thể mấy con sắp sửa chết thì nó đau nhức, nó đau lắm. Cho nên mấy con tác ý “tâm bất động, thanh thản, an lạc và vô sự, đừng có sợ cái đau nhức”, thì mấy con cứ tác ý như vậy, thì cái tâm bất động của mấy con cứ còn tác ý “tâm bất động”. Khi cái thân của con chết thì mấy con sẽ ở trong bất động, thì mấy con cũng vào Niết bàn của chư Phật, không còn tái sanh đâu! Cái tâm bất động là ở đó nó không có cõi nữa, cái trạng thái thôi, trạng thái bất động. Thì Phật Thích Ca cũng ở trong đó, tất cả những người mà giữ được cái tâm bất động cũng đều ở trong đó hết. Nhưng mà không có ai cai trị mình, ở đó nó bình đẳng lắm con, nó bình đẳng, không có vị thấp, vị nhỏ mà cai trị với nhau. Ráng tu, ở chỗ đó là chỗ bình đẳng nhất. Còn hỏi Thầy gì nữa không con?

Phật tử: Thưa Thầy (. . .)

Trưởng Lão: À! Được, con cứ sắp xếp cho nó yên ổn hết, rồi con về đây con tu. Rồi Thầy sẽ cho con một cái thất, rồi sau khi mà về thì con viết bức con gửi Thầy, để rồi Thầy biết con đến con ở tu , rồi con sẽ trình trong bức thư đó, con sẽ trình trong cái sự tu tập của , xả tâm như thế nào, tâm con còn bị lo lắng cái gì nữa không? Con trình hết khi Thầy thấy nó được yên ổn á, thì Thầy sẽ dạy tiếp con tu cái pháp giải thoát đi tới nữa.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

664- KINH ĐỊA TẠNG

  664- KINH ĐỊA TẠNG (01:23:39)  Phật tử  7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc ...