227- THÂN TÂM BỊ ỨC CHẾ
Phật tử: Có ý này con chưa rõ là, cái tâm bị
ức chế chứ không phải ức chế ý thức. Mà ý thức thì làm chủ. Ý thức cho mình có
tri kiến hiểu biết, ý thức mình có tri kiến hiểu biết thì trên tri kiến hiểu biết
đó, để rằng mình mới thông mình hiểu được cái thân khẩu ý của mình. Dạ, khi
mình đã hiểu biết được rồi, tại sao tâm nó còn bị ức chế?
(1:14:28) Trưởng
lão: Ức chế là tại như thế này, con dùng ý thức con ức chế những cái căn
khác của con. Ví dụ như bây giờ cái vị giác của con nó thèm thịt, con dùng ý thức
con bảo “mày đừng có ăn, mày ăn cái thịt này không có được”.
Đó bây giờ
con mới quán vô lậu nè, con dùng ý thức con mới tư duy, rau cải cũng sống rồi
con quán tất cả thực phẩm đều là bất tịnh, “tại sao mày lại ham ăn thịt”, phải
không? Con quán bất tịnh như thế nào để mà từ thực phẩm, bây giờ miếng thịt đó
kho nấu ngon như vậy, để một ngày hai ngày rồi nó thiu rồi nó chảy nhớt, rồi nó
mốc meo, thử hỏi lúc bấy giờ mình ăn được không, vậy mà sao mày ham? Mục đích
quán vô lậu làm cho tâm mình nó không còn dính mắc, chấp đắm trên cái món ăn
con hiểu không? Cho nên đó là có cái phương pháp vô lậu, dùng cái ý thức của
con làm cho nó hiểu sâu về cái chỗ mà không dính mắc chấp đắm, đặng cho nó
không dính mắc chấp đắm nữa, gọi là ly dục ly ác pháp bằng cái phương pháp quán
vô lậu.
Còn hiện giờ
dùng cái tri kiến mà để cái vị giác của con, cái ăn uống ngon của con đó, để
cho nó xả ra. Tức là tâm con có sáu cái biết, trong cái vị đó nó là một cái biết
của sáu cái biết. Nhưng bây giờ “ý làm chủ, ý tạo tác” lấy cái
ý đó mà điều khiển năm cái thức này. Con điều khiển không được bởi vậy con mới
sinh ốm, bởi vì điều khiển không được cho nên nó hóa giải không được, cho nên
nó thèm, nó vẫn còn thèm cho nên con ráng con chịu đựng để giữ cái giới không
sát sanh, cho nên bây giờ thân con bắt đầu nó bệnh.
Đó, do đó
con hóa giải không được thì bấy giờ nó bệnh là do cái nghiệp thân của mình huân
cái đó nhiều quá, bây giờ nó thành ghiền thịt, thì nó ghiền, mấy con biết nó
ghiền thịt, bây giờ không thịt thì nó mới bệnh phải không? Bệnh thì “mày
chết cho rồi, tao nhất định là tao không ăn”, thì mai mốt hết bệnh, thì
chuyển nghiệp, con hiểu chỗ Thầy muốn nói chưa.
(1:16:30) Bây
giờ dùng cái tri kiến hóa giải nó không nổi nó mới sinh bệnh, nó sinh bệnh rồi
thì tao cho mày chết, chứ tao không phạm giới tức là tao không nuôi dưỡng mày bằng
thịt cá nữa, còn bây giờ mình sợ chết thì bắt đầu mình nuôi nó trở lại nữa. Có
một số người ăn chay rồi ăn trở lại sau khi bệnh, coi như là cái công phu hồi
nào tới giờ, một năm ăn chay mà hôm nay ăn miếng thịt trở lại; rồi thôi, chấm hết.
Cho nên Thầy
thấy có nhiều vị Tôn túc Hòa Thượng, họ sắp chết rồi họ thèm thịt một cách gì,
do cái chỗ ức chế, lấy cái ý thức mà ức chế, với Phật tử xung quanh mình không
làm cái điều đó được, cho mình như vậy không được, cho nên vì vậy mà không biết
cách thức hóa giải. Không đủ cái an trú tâm cho nên thiền định không có. Mấy
ông này khổ là hành động niệm phật chưa được nhiếp tâm, cho nên mấy ông còn
thèm quá, do đó cho nên khi mà chết, chỉ cần để cho ông từng miếng thịt ram hoặc
là làm gì đó cho nó thơm thôi, thì mấy ông nghe cái mùi đó thì mấy ông đi. Đến
độ cái nghiệp nó vậy để tái sanh luân hồi, để nó trả. Bây giờ ông thèm thịt heo
nướng ví dụ vậy đi, nghe cái mùi miếng thịt nướng cái ông đi, tức là ông theo
cái nghiệp sanh làm con heo. Cái hành động đó là ông sẽ tái sanh thành con heo
chứ không làm người nữa, mà ông thèm thịt gà bắt đầu bây giờ nghe cái mùi gà luộc
hay quay gì đó bắt đầu ông chết thì ông thành con gà, nó tương ưng mà trong cái
giờ phút đó.
Phật tử: Dạ vậy là phải chuyển lần lần
Trưởng
lão: Tại vì pháp của
Phật phải chuyển từ từ, giờ quá ức chế thì chết.
Phật tử: Thưa Thầy con xin phép được hỏi,
con được biết rằng ở Tu viện Thành phố có trường hợp bị ức chế tâm, do họ quá ức
chế niệm họ quá, ức chế quá vì những trường hợp như vậy thì ức chế vô lậu Thầy
(78 phút 45) phật tử không nghe rõ
(1:18:50)Trưởng
lão: Nói chung là họ đã tu tập ở những cái nơi khác bị ức chế tâm nhiều rồi,
cho nên đến đây thì thay vì những cái người này họ phải được gần Thầy để chỉ họ
hóa giải chỗ ức chế làm cho tưởng bị rối loạn thần kinh con, nhưng mà họ không
đủ duyên cho nên họ không gặp Thầy, cho nên họ về đây họ cứ ôm cái pháp mà tu
cho nên cuối cùng họ bị đó.
Bởi vì họ đã
chịu một phương pháp nào đó họ về đây họ không tu theo phương pháp xả tâm của
Thầy, mà họ chỉ mượn cái chỗ họ tu cho nó thanh tịnh, cho nên họ bị ức chế. Thầy
cũng đã nói cái đó là nhân quả của họ, nhưng mà pháp Phật đặc biệt nhất, có cầu
mới dạy không cầu chết bỏ mấy con.
Pháp Phật vậy
mà, nghĩa là người ta cầu là người ta đặt trọn niềm tin mình dạy người ta mới
tu, còn người ta không cầu mà mình đến dạy thì người ta ném bỏ, người ta vẫn ôm
pháp người ta tu, cho nên Thầy đã nói pháp của Phật phải cầu mới dạy chứ không
cầu không dạy. Nói thì nói chung chung vậy mà, để cho mấy con tu ở trên cái tri
kiến của mấy con dễ, chứ mình bước qua giai đoạn Tâm - Bất động - Thanh thản -
An lạc - Vô sự vào thiền định không phải vậy đâu, phải có pháp đàng hoàng. Người
ta qua người ta kiểm nghiệm ở trên cái Tứ Chánh Cần, người ta coi thử coi mình
dùng cái tri kiến của sự hiểu biết của mình, mình xả đến mức độ nào mà chưa hết
thì người ta chưa cho mình bước qua Tứ Niệm Xứ tu đâu.
(1:20:14) Nó
phải đi từng bước từng pháp, cho nên khi đến Thầy kiểm điểm thì bắt đầu Thầy mới
hỏi, hỏi qua cái tri kiến coi mình thông suốt như thế nào, năm cái lớp chánh kiến
đầu tiên của Phật dạy đó, cho đến Chánh nghiệp đó Thầy hỏi hết cái này thông suốt
rồi. Rồi qua Tứ Chánh Cần Thầy hỏi bây giờ ngồi tu như vậy làm sao ngăn ác diệt
ác như thế nào nói trình cho Thầy nghe. Rồi bắt đầu trình cho Thầy nghe rồi đó
cái tâm con bây giờ nó bất động vậy đó, cái thì Thầy bảo con ngồi đó đi Thầy
theo dõi cái tâm bất động ở chỗ mà các con bất động. Ngồi một giờ hai giờ như
thế nào, sau khi xả tâm ở trong trạng thái bất động như thế nào, nửa tiếng, một
tiếng, một, hai giờ theo dõi mà Thầy thấy đúng, nhưng mà cái người này bị ức chế
ý thức rồi bị lọt ở chỗ nào rồi, Thầy bảo xả ra, xả cái tâm này trở lại chứ
không được vậy.
Chứ còn
không khéo mà nếu không kiểm họ, đưa họ vào cái tâm không vọng tưởng - Ví dụ
đưa họ vô Tứ Niệm Xứ, bắt đầu từ cái tâm đó là họ phát họ điên luôn. Họ phát
điên bởi vì họ ở trong cái Không đó rồi, mà mình đi vô Tứ Niệm Xứ rồi bắt đầu
mười tám cái loại Tưởng Không nó đi ra nó làm tiếp, bắt đầu họ trở thành điên.
Cho nên đối với những người đến đây tu rồi họ biết, họ tin là họ đến học; còn
không tin thì họ ôm pháp họ họ tu, chết ráng chịu.
Bởi vì ở
trong Chùa thì người ta mở cửa rộng cho mình đến, nhưng mình đến đây mình tu với
pháp của Thầy hay mình tu pháp của mình? Có nhiều người ta đến đây mà người ta
tu pháp của người ta mấy con, nói gì nói không chịu mình trật. Thầy nói cô Út ở
trong đó, con kiểm điểm họ, họ tu pháp của họ để Tu viện mình bị mang tiếng,
con nhớ như vậy, còn nếu mà họ tu pháp của mình thì mình chịu trách nhiệm. Bởi
vì cái vấn đề này người ta muốn tu thì người ta đã theo nhiều cái pháp của ngoại
đạo. Vô đây hầu hết là các pháp của ngoại đạo hầu hết đều là các pháp ức chế ý
thức. Họ lọt trong Không Tưởng nhiều, nên họ không biết cách thức xả tâm.
(1:22:12) Cho
nên vì vậy mà muốn tu thì người nào thật sự tha thiết cầu thì đến gặp Thầy, còn
không thì thôi đi, đừng cho gặp Thầy mất công; mấy người này có nói gì họ cố chấp.
Thầy nói thậm chí như mấy con bây giờ mấy con ở đây phật tử đến đây nghe Thầy,
có người mà tu niệm Phật đi Thầy có nói niệm phật như thế nào thì mấy con cũng
về cũng không bỏ nó đâu, cũng ôm chặt cái pháp niệm phật mấy con. Mấy con vẫn
tin niệm phật để cầu vãng sanh mai mốt có Phật Di Đà rước về trên đó khỏe hơn,
chứ còn nghe các Thầy nói rằng cái thời nay là cái thời hợp với pháp môn Tịnh độ
này, người nào cũng có duyên với Tịnh độ hết, mấy con đặt cái lòng tin như vậy
thì bây giờ Thầy có gỡ cái gì cũng không hết.
Mấy con muốn
sống trong Tưởng thì mấy con cứ sống, chứ Thầy đâu có ép được tại vì cái duyên
của mấy con, cho nên mấy con cố chấp mấy con chịu. Thầy bây giờ có phá vỡ cái
gì cũng không được, bởi vì những cái pháp đó nó truyền thừa trước Thầy, mà Thầy
là những con người mà đi qua những cái pháp đó rồi, chứ không phải là không.
Mấy con biết
ở Ấn Quang, Hòa Thượng Thiện Hòa luôn luôn lúc nào cái xâu chuỗi cũng cầm trên
tay, hễ mà Hòa Thượng làm công việc thì giải quyết nói cái này kia xong rồi im
lặng thì Hòa Thượng cứ lần chuỗi, niệm chuyên như vậy mấy con thấy, nhưng mà
trước khi Hòa Thượng chết rất khổ. Cho nên Hòa Thượng là Thầy của Thầy, Thầy biết
chứ. Chùa Ấn Quang là Thầy ở Chùa Ấn Quang thời gian với Thầy Quảng Chánh lâu lắm,
chứ đâu phải mới đây đâu. Thầy Huyền Duy này, quý Thầy hồi đó đều là những cái
bậc giảng sư, Thầy đã theo học ở đó mà. Thầy Minh Châu dạy trên Vạn Hạnh, Thầy
đều là học trò của Thầy Minh Châu, thành ra tất cả những cái này; nhưng mà Thầy
biết, Hòa Thượng Minh Châu dịch cực khổ lắm mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét