228-TU TẬP ỨC CHẾ TÂM, DIỆT Ý THỨC THÌ TƯỞNG SẼ XUẤT HIỆN.
Trưởng
lão: Cái mục
đích tu của Đại thừa, của kinh sách Đại thừa, của Thiền Đông Độ là mục đích xây
dựng một cái thế giới tưởng, chứ không phải là xây dựng cái hành động làm chủ
sanh, già, bệnh, chết. Bởi vì vô cái Không tưởng rồi còn biết cái đường nào mà
làm chủ. Nhiều khi vô trong đó không biết đường ra nữa chứ ở đó, nó lọt trong
Không rồi đâu có biết làm sao ra. Mà nếu may nó xuất ra được thì cũng mừng, chứ
không khéo nó ở trong đó nó chết luôn, chứ đâu phải dễ.
(36:20) Đó
mấy con thấy Thầy nói như thế này. Như nhục thân của ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc
Trường, mấy con có đến thăm mấy con biết, đó là cái bộ xương của các ngài. Mà
các ngài ngồi tu mà sao lại nó không thối tha? Cho nên người ta mới để lại. Chứ
cỡ thối thì người ta sẽ đem chôn chứ người ta dám để đó không? Thật sự nó không
thối. Vậy nó không thối là các vị đã ở chỗ nào mà nó không thối? Mấy con thấy rất
rõ. Nếu không lọt trong Không Vô Biên Xứ Tưởng thì bao giờ thân chúng ta cũng bị
thối, cũng đều hôi thối hết. Cái thân này nó bằng đất, phải không? Mà nó hôi thối
dữ lắm. Một người mà ở đây mà lỡ chết mà cứ để ngồi như thế này thì cả cái xóm
này phải dời đi. Không ai ở đây mà hít thở nỗi, nó thối dữ lắm, các con hiểu
chưa?
Cho nên vì vậy
mà tại sao nhục thân của ngài Vũ Khắc Minh, Vũ Khắc Trường không thối mà người
ta để lại được? Là tại vì các ngài nhập vô Không tưởng. Bởi vì kinh sách của
các ngài có để lại nói cách thức các ngài mà nhập được như vậy như thế nào đâu.
Cho nên Thầy biết rằng thực ra thì cũng phải theo kinh sách của Đại thừa, của
Thiền Tông mà các ngài nhập vô Không tưởng chứ không cách nào khác nữa hết. Đó
là bằng chứng cụ thể. Cho nên khi mà nhập vô Không tưởng các ngài đâu có biết
đường ra. Người ta có Dục Như Ý Túc người ta mới muốn ra, muốn vô như thế nào,
thiền có xuất, có nhập. Chứ thiền mà không xuất, không nhập.
Các con nghe
Thiền Đông Độ dạy chúng ta thiền không xuất không nhập. Thiền này đi vô rồi thì
không biết đường đi ra thì có nước chết ở trong đó thôi. Vì vậy mà ngài Vũ Khắc
Minh, Vũ Khắc Trường chết trong Không Vô Biên Xứ Tưởng.
Mấy con mới
tu tập thì nó còn ra vô đó, chứ mấy con vô lâu rồi biết. Vô từ 3 giờ, 1 ngày, 2
ngày rồi mấy con hết đường ra, nó dính ở trong đó rồi, nó dính trong cái thân rồi,
ý thức nó không làm việc nữa mấy con, nó dừng rồi. Còn bây giờ mấy con vô trong
1 tiếng, nữa tiếng đồng hồ, cái Không - không có vọng tưởng, nó còn ra được. Bởi
vì nó có 1 tiếng. 2 tiếng cái ý thức nó chưa có dừng. Chứ cho nó 1 ngày, 2 ngày
rồi mấy con biết nó dừng luôn, ý thức nó dừng luôn là kể như là mình chết luôn.
Mình chết mà mình chỉ sống ở trong cái tưởng Không đó thôi. Đó là cái sai của
Thiền Đông Độ, của kinh sách.
Bởi vậy kinh
sách Đại thừa mà như kinh Di Đà dạy chúng ta niệm Phật bảy ngày nhất tâm nhớ chỉ
còn có câu niệm Phật, thì cái tưởng nó phải xuất hiện nó hoạt động chứ sao. Đó
là mình luyện cái tưởng của mình hoạt động, ý thức nó đâu có hoạt động được. Bởi
vì nhất tâm rồi thì nó còn cái ý thức nó làm việc chỗ nào đâu? Mà suốt bảy ngày
như vậy thì cái thế giới tưởng nó phải xuất hiện chứ sao. Cho nên mới thấy cảnh
giới Cực Lạc, mới thấy này kia, đó là cái thế giới tưởng. Cho nên mấy con đừng
có xây dựng cái thế giới tưởng.
9- NĂNG LỰC
ĐẶC BIỆT CỦA TƯỞNG
(39:01) Trưởng
lão: Như hồi nãy Thầy nói tưởng nó rất là đặc biệt lắm mấy con. Cũng
như mấy con đã nghe một số nhà ngoại cảm mà trong đất nước chúng ta đã thấy rất
rõ. Đại diện như cô Bích Hằng, hay là bác Nhã, hay là chú Phương, hay là cháu
Phương, tất cả mọi người này họ đều có cái tình trạng ngoại cảm. Đó thì tất cả
những cái trạng thái ngoại cảm nó từ đâu lưu xuất ra? Các con cũng có hết, người
nào cũng có. Đó là cái tưởng của mấy con chứ cái gì. Cái tưởng nó hoạt động,
còn mình thì không hoạt động, cho nên mình làm không được. Còn cái tưởng nó hoạt
động, nó cũng đôi mắt này mà cái tưởng nó hoạt động thì mình nhìn dưới lòng đất
là mình thấy có bộ hài cốt ở dưới. Cho nên các cái nhà ngoại cảm họ đi tìm hài
cốt, hài cốt liệt sĩ.
Rồi cái tưởng
mà nó xuất hiện, với một cái bàn tay của chúng ta như thế này nè, mà cái tưởng
nó xuất hiện nó hoạt động, chúng ta rờ cái bệnh, bệnh hết mấy con. Cái bàn tay
kỳ diệu lắm, bàn tay trị bệnh hay lắm. Cho nên ở trong đất nước chúng ta có một
lúc có một ông thầy nước lạnh. Ổng chỉ cần rờ cái ly nước lạnh này thôi mà đem
uống là hết bệnh, gọi là ông thầy nước lạnh. Còn ông thầy lá cây nữa mấy con. Mấy
con chặt lá, ba cái lá xà cừ bó một bó vậy, ổng lại ổng vuốt cái lá cây thôi,
đem về sắc uống đi, hết bệnh. Ổng chỉ nói vậy thôi, về uống hết bệnh đó mấy
con. Tại sao lại lạ vậy? Còn mình sao bẻ vô mình sao không uống mà đợi ổng phải
rờ vuốt ở đó cái rồi uống hết. Đó là cái tưởng ổng hoạt động, còn mình có cái
tưởng hoạt động đâu mà rờ vuốt hết. Cho nên cái tưởng nó rất hay mấy con.
Bởi vì thật
sự ra đối với Thầy, Thầy sử dụng được cái tưởng. Bởi vì mình tu rồi mình làm chủ
mà, mình hoạt động được cái tưởng. Thầy làm ông thầy lá cây cũng được chứ có gì
đâu. Lúc bây giờ cũng như là Thầy muốn cho mình hoạt động được cái tưởng thì ý
thức Thầy dừng lại, cái tưởng nó hoạt động. Thì những người mà cái tưởng họ hoạt
động như có linh hồn nhập, họ phải thắp nhang, có phải không? Mấy con thấy họ
phải lâm râm một vài câu khấn khứa cái linh hồn người nào đó, thì do đó thấy
cái người này nó khác lạ rồi. Bình thường thì họ chưa có gì, mà họ thắp hương
lên rồi họ lạy, rồi họ lâm râm khấn khứa một hơi, thì thấy mặt họ dường như xem
xét. "Ôi cái này là cái linh hồn nào nhập vô rồi".
Nhưng sự thật
đâu phải. Cái tưởng nó hoạt động, cái tưởng của người đó nó hoạt động cho nên
nó thay đổi cái sắc mặt, nó thay đổi cái tướng của người đó đi. Rồi bắt đầu cái
giọng nói của cái người đó nó cũng khác nữa. Nếu mà cái người mà họ lâm râm khấn
là người đàn ông, mà cái người mà ngoại cảm này là đàn bà thì bắt đầu họ thốt
ra lời nói y như người đàn ông nói, chứ không phải là cô này nói nữa. Các con
thấy nó hay đến cái mức độ nó thay đổi. Cũng từ một cái con người phụ nữ mà bắt
đầu bây giờ nói tiếng đàn ông. Nó làm như cái vong linh của đàn ông nó nhập vô
cái người đó nói, các con thấy không? Vì vậy làm sao người ta không tin có linh
hồn. Nhưng sự thật đâu phải. Đâu có linh hồn ai nhập.
(42:11) Đức
Phật đã xác định thân ngũ uẩn của chúng ta có năm uẩn, khi chết rồi không có một
uẩn nào còn hết. Thế thì cái linh hồn ở chỗ nào? Nó không có. 33 cõi trời đức
Phật xác định là Tưởng Tri chứ không phải Liễu Tri. Tức là 33 cõi trời là cõi
tưởng chứ nó không phải có thật, các con hiểu điều đó. Cho nên nó không có thế
giới siêu hình, nó không có ông Thần, ông Thánh, không có ông Chúa, ông gì hết.
Nó không có ông Ngọc Hoàng Thượng Đế nào hết, mà chúng ta giàu tưởng tượng, tự
tưởng tượng ra. Rồi chúng ta thấy linh hiển: "À, tôi cầu khẩn sao
cũng có". Thì cái linh hiển là do cái tưởng của mấy người hoạt động
mới linh hiển chứ, đâu phải có ông đó mà phù hộ mấy con. Cái chuyện đó không có
đâu.
Cho nên mấy
con luôn luôn lúc nào cũng ở trong cái trạng thái, cái sự hiểu biết nó luôn
luôn ở trong cái trạng thái hoạt động của tưởng đó mà thôi, không có gì khác lạ.
Cho nên những cái chuyện mà gọi là mầu nhiệm, linh thiêng của con người hoàn
toàn ở trong tưởng của chúng ta xuất hiện mà thôi. Cho nên mấy con tu mà mấy
con lọt trong tưởng là rất nguy hiểm cho mấy con, rất nguy hiểm. Khi mấy con lọt
trong pháp tưởng thì mấy con thuyết giảng đủ thứ mà mấy con không làm chủ được
sanh, già, bệnh, chết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét