230- NHẬN
BIẾT VÀ TÁC Ý KHI MÌNH BỊ TƯỞNG
(1:57:40) Trưởng
lão: Rồi, bên Nam mấy con có hỏi Thầy gì không con?
Phật tử: Kính bạch Thầy…(không nghe rõ)
Có lúc con mới nghĩ con sai cái gì đó. Trong tư tưởng con, nó xuất hiện là con
biết con sai. Đó là cái tưởng.
Trưởng
lão: Đúng rồi
con, mỗi lần mình biết sai, cũng đều bị tưởng vô nên biết sai. Chứ bây giờ con
chưa có Tam Minh nổi đâu. Tại vì sức thanh tịnh của tâm mình, mình còn sống ở
trong hoàn cảnh của gia đình, của mọi người thì cái tâm của mình lúc thì yên ổn,
lúc thì mê. Bị ngoại cảnh, nên nó chưa phải thanh tịnh hoàn toàn. Hiện bây giờ,
cái điều mình biết, giao cảm được điều đó, hoàn toàn là tưởng hết mấy con.
Cho nên
khi đó, con bảo: "Dừng lại! Không cần biết nữa" thì
nó sẽ dừng lại. Không khéo nó hoạt động quá (mức) đi thì con sẽ trở thành một người
mất bình thường, mà ở
ngoài đời người ta gọi là thằng này tu riết nó điên rồi. Rồi từ trên gương mặt
của con, nó cũng thay đổi, coi (giống) như là cái người bị điên đó con. Con hiểu
không? Nó không còn bình thường, nó bị điên, nó thay đổi. Nó làm như khờ khờ,
nó làm như là người sống ở đâu đâu, thế giới nào… Đó là bị tưởng rồi
đó con, nó sống ở trong cái tưởng nặng, nó sống ở trong cái thế giới
không phải là con người của mình nữa. Cho nên bỏ những cái đó đi! Mình
tác ý, muốn bỏ thì có phương pháp tác ý con.
Phật tử: Thưa Thầy nó có trường hợp tưởng…(không
nghe rõ)
Trưởng
lão: Nó có khởi
ham muốn cái gì đó thì con sử dụng: "Quán ly tham tôi biết tôi hít
vô, quán ly tham tôi biết tôi thở ra" rồi con hít vô, thở ra; rồi
con tác ý nữa để cho nó ly cái tham đó đi. Tham dục, tham tiền, tham bạc, tham
ăn, tham ngủ đều là tác ý đuổi hết để cho nó không còn nữa, cách thức mà… Con
nhớ trong Định Niệm Hơi Thở Phật có dạy, con tu tập như vậy đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét