280- TƯ TƯỞNG PHẢI TỰ CHUẨN BỊ, THẦY CHỈ LÀ NGƯỜI DẪN ĐƯỜNG
(59:20) Trưởng
lão: Sau cái trình bày của - trước là thầy Thiện Thuận rút tỉa những
kinh nghiệm, sau cái trình bày của Minh Tông - các con thấy Minh Tông được Thầy
chỉ dạy tận tình ở trong cái sự có thời gian để chuẩn bị, cho nên Minh Tông
trình bày rất là kỹ, rất là quan trọng.
Còn thầy Thiện
Thuận thì trình bày - bởi vì cấp tấp quá cho nên do đó thầy Thiện Thuận trình
bày - quý thầy mà theo cái kiểu thầy Thiện Thuận, Thầy thấy là phải ở gần sát
bên Thầy chớ còn mà lơ mơ thì tiêu, không có dễ đâu!
Còn Minh
Tông, các thầy nên nghe theo cái lời của Minh Tông đó mà tuần tự tu tập như Thầy
đã dạy Minh Tông. Cho nên sau này thì Thầy mà ẩn bóng thì Minh Tông mà tu tập
xong, có đủ duyên, nó là người thừa kế cho Thầy.
Vì cái trình
độ văn hóa của nó thì trên đại học, và cái sự tu tập của nó Thầy thấy từ cái
ngày đến đây kỷ luật rất là nghiêm chỉnh, và nó cắt ly gia đình của nó hoàn
toàn. Thầy thấy rằng ít có người cư sĩ nào mà làm được như nó! Cho nên Thầy hy
vọng nó là người thừa kế của Thầy sau khi Thầy ẩn bóng. Nhưng Thầy chờ cho nó
tu xong.
Vì vậy mà
lúc này thì Thầy thấy rằng trong Tu viện của chúng ta có nhiều người có thể tin
tưởng, rất là tin tưởng Phật Pháp rồi. Đó là qua cái hình ảnh tu hành: Thứ nhất
là Mật Hạnh, thứ hai là Minh Tông, thứ ba là đến đây là thầy Thiện Thuận.
Như trình
bày cho các thầy thấy, cái sự nỗ lực đó cũng không phải là do Thầy để mà chuẩn
bị cho họ nỗ lực đâu. Chính cái tư tưởng, chính cái tâm của họ tha thiết, nhiệt
tình với sự giải thoát, mà họ đã chuẩn bị cho họ, Thầy chỉ là một người bạn để
mà biết đường dẫn họ đi cho đúng thôi, chớ còn cái tư tưởng đó họ phải chuẩn bị.
(01:01:04) Cũng
như quý thầy hiện giờ, quý thầy nếu mà chuẩn bị cái tư tưởng như vậy thì Thầy dẫn
đường thì quý thầy đi dễ. Còn quý thầy chưa có chuẩn bị như vậy, Thầy có dẫn đi
đâu thì quý thầy cũng loành quành đó mà thôi chớ không đi được, bởi vì quan trọng
là ở chỗ do tư tưởng.
Cho nên, nếu
Minh Tông mà không có chuẩn bị cho cái tư tưởng của mình mà dứt khoát tu hành
thì phỏng chừng bây giờ dù là mười năm chưa nói đã đạt được. Tại vì tư tưởng
chưa dứt khoát, có ngồi đây cũng chỉ là vô ích, còn làm hao tốn của đàn na thí
chủ!
Mà nếu mà thầy
Thiện Thuận không chuẩn bị cho mình trong cái khóa hạ năm nay thì chắc chắn
muôn đời thầy cũng không còn mà có thể có dịp gặp Thầy. Mà không có dịp gặp Thầy
thì con đường tu của thầy lỡ dở.
Đây là cũng
cái duyên mà thầy đã có cái tâm tha thiết, nhiệt tình. Cách đây sáu, bảy năm thầy
đã có cái tâm muốn theo Thầy từ đó lận, nhưng cái duyên nó không đủ, thầy phải
chuẩn bị sáu, bảy năm trời, cho đến cái hạ này là hạ cuối cùng thầy mới thấy là
mình sắp xếp…
Như vậy còn
vướng bận chứ chưa phải… Cuối cùng mà thầy ở đây, thầy phải xả nó bằng cách -
rõ ràng là nó chướng ở trong bụng thầy, nó chướng lên đầu thầy, đó là thầy phải
còn dùng cái Định Vô Lậu để mà xả nó ra một lần cuối cùng nữa.
Thì như vậy
đủ biết rằng cuối cùng thầy phát nguyện ba y một bát như Phật, hành trang của một
vị du tăng khất sĩ, không còn là một vị trụ thế tăng nữa: Ở đâu cũng là nhà của
họ, ở đâu cũng là nơi họ ở, chờ khi hết duyên là họ ra đi với một cách không
danh, không lợi.
Đó là mục
đích mà thầy đã nhận thấy: Những người tu sĩ đệ tử của Đức Phật ngày xưa thực
hiện Phạm hạnh của họ đầy đủ như vậy!
Đến đây Thầy
xin chấm dứt. Những cái lời hôm nay, những kinh nghiệm hôm nay rất quý giá. Mặc
dù từ lâu Thầy chưa cho Minh Tông nói ra những cái lời này bởi vì Thầy biết ai
tin mà nói, nói làm sao người ta tin được?
Vì cái nhân
duyên có thầy Thiện Thuận về đây, sẵn đó Thầy mới gợi ý với thầy Thiện Thuận có
sự yêu cầu để mà huynh đệ rút tỉa nhau mà tu tập, cho nên Thầy vui lòng nhận,
chớ sự thật Thầy muốn chờ cho Minh Tông thực hiện xong mới mở miệng.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét