279- KINH NGHIỆM NHẬP CÁC ĐỊNH
(44:54) Cư
sĩ Minh Tông: Bây giờ nói đến cái chỗ mà nhập các định.
Chúng tôi thì không có tu tập nhanh như thầy Thiện Thuận mà chúng tôi đi
từ từ. Thì nếu mà bây giờ nói qua cái kinh nghiệm tu tập thì nó mất
thì giờ nhiều của quý thầy lắm, cho nên chúng tôi chỉ nói đơn sơ.
Ví dụ
như bây giờ vô Sơ Thiền, thì chúng tôi thường nghe theo lời Thầy giảng
dạy cũng như theo trong kinh điển Phật, Sơ Thiền thì chúng tôi sử dụng
cái hơi thở mà không có Tầm nhưng mà vẫn còn Tứ - thở bình thường,
không có vọng tưởng nhưng mà còn tác ý.
Rồi tới
Nhị Thiền, tức là chúng tôi chỉ thở nhẹ lại một chút, điều khiển
cái hơi thở cho nó nhẹ lại một chút mà không có tác ý nữa, tức là
không Tầm mà không Tứ thì là nó vô Nhị Thiền. Nó đơn sơ vậy thôi.
Sơ Thiền
thì là mình cứ thở bình thường, mà không có vọng tưởng nhưng mà còn
tác ý. Lâu lâu mình nhắc nó một cái - tức là mình tác ý, mình tác
ý cho nó đi tiếp tục, chớ nếu mà mình không có tác ý thì là, nếu cái
người mà mới tu thì vọng tưởng nó xen vô. Cho nên mình tác ý thì là
vọng tưởng nó hết xen vô, thì tức là mình ở trong Sơ Thiền, thanh
thản mà đi, thì đó là Sơ Thiền.
Còn muốn
vô Nhị Thiền thì chúng ta ngưng cái tác ý, thở nhẹ, không Tầm - tức
là không có vọng tưởng, mà không Tứ - tức là không tác ý, mà nhẹ
lại thì là nó vô Nhị Thiền.
(47:06) Vô
Tam Thiền thì chúng tôi khác với thầy Thiện Thuận là tu tập rất là
lâu. Tại vì trước khi mà vô Tam Thiền thì tôi là cái người không nghe
lời Thầy cho nên là ngồi nhiều quá. Tôi ngồi đến khi mà tôi tăng lên tới
bốn giờ thì bắt đầu cái chân nó bị nứt ra, nó đã thành vết thương.
Mà bây
giờ các thầy cứ tưởng tượng, cái vết thương của chúng tôi chỉ là một
cái mụt ghẻ nhỏ ở cái bàn chân thôi - ở cái chỗ mà tréo cái chân lên
đó, thì cái chỗ đó là cái chỗ mà điểm căng thẳng nhất, tréo chân lên
- mà nó trở thành cái vết thương.
Chúng tôi
ngồi ở trên cái vết thương đó, có khi máu nó chảy ra, suốt như vậy
cho đến bây giờ vẫn chưa có lành. Sắp lành rồi, như vậy là gần một
năm.
Các thầy
cứ tưởng tượng là chúng tôi ngồi trên vết thương mà gần một năm trời, mà ngồi
suốt bốn giờ! Thì Thầy bảo chúng tôi phải ngưng, không cho ngồi nữa để cho cái
vết thương lành mà tôi cãi. Tôi cãi, tôi bảo Thầy, tôi thưa Thầy rằng là:
"Thưa Thầy, bây giờ ngưng thì sau này mà tu lại nó khó quá!"
Nhưng cuối
cùng thì ra trai đường đây, qua cái buổi giảng của Thầy, Thầy chỉ nói câu rất
nhẹ mà tôi phải ngưng. Thầy bảo là: "Cái quan trọng không phải là ở cái chỗ
ngồi, mà quan trọng là chỗ tịnh chỉ được các hành". Thì tôi về tôi suy
nghĩ, cho nên là tôi ngưng. Tôi ngưng tôi không có ngồi tréo nữa, không có ngồi
kiết già nữa mà chỉ có ngồi dựa lưng vô ghế.
Nhưng mà
bây giờ nói đến cái chỗ kinh nghiệm cái chỗ ngồi dựa lưng vô ghế này. Các thầy
đừng nghe nói là ngồi dựa lưng vô ghế rồi cũng nhập định được! Ở cái chỗ này là
phải biết lúc nào là mình ngồi dựa lưng vô ghế mà nhập định được. Mà nó quan trọng
là ở chỗ tại sao?
Ngồi dựa
lưng vô ghế là nó buồn ngủ dữ lắm. Mà ai mà chưa phá được cái buồn ngủ, chưa đủ
sức tỉnh thì ngồi cỡ mười phút, mười lăm phút, hai mươi phút là nó rơi vào ngủ
à. Nó không rơi vào ngủ nó rơi vào thùy miên, nó không rơi vào thùy miên thì nó
rơi vào vô ký.
Thì thành
ra là Thầy cho tôi ngưng đúng vào lúc mà tôi ngồi ghế không còn bị rơi vô giấc
ngủ nữa, cho nên đến bây giờ thì tôi ngồi tới gần năm tiếng, suốt liên tục gần
năm tiếng, dựa lưng vô trên ghế, không nhúc nhích, mà nó cũng không rơi vào ngủ.
Đó là nói
một chút kinh nghiệm về cái vấn đề là ngồi ghế. Mà bây giờ sau khi mà Thầy cho
tôi ngưng không có ngồi tréo nữa cho đến bây giờ là gần hai tháng rồi - tức là
một tháng rưỡi hơn rồi - mà cái vết thương ở chân nó vẫn chưa có lành, nó còn một
chút xíu nữa.
(50:11) Đó,
vì vậy cho nên thì quý thầy cũng thấy rằng là bữa ăn nào Thầy cũng cho tôi bưng
cơm về thất ăn, là tại sao? Tại Thầy nói là: "Bảo vệ cho thật kỹ để cho
cái vết thương nó lành hẳn đi rồi lúc đó là mình muốn ngồi bao nhiêu thì ngồi".
Nhưng mà
qua cái chỗ này tôi rút cái kinh nghiệm là đến khi mà cái ngồi tréo đó là lúc
chúng ta mới bắt đầu tu.
Thầy nói
câu chúng tôi rất là thấm thía: "Ngồi tréo là để mà kiết cái thân lại, để
cho vọng tưởng nó đừng có xen vô lúc mới thôi. Chớ còn bây giờ chúng ta mà đã
làm chủ được cái hơi thở, chúng ta mà đã có cái sức định thì ngồi tréo hay là
ngồi ghế hay là đi, đứng, hay nằm, ngồi thì nó cũng như nhau, không có quan trọng
gì cái chỗ ngồi tréo đâu".
Thì ở cái
chỗ này quý thầy thấy rằng là ngồi tréo tức là chúng ta dùng cái thế đó để mà
buộc cái tâm lại cho nó đừng có cái chỗ bung ra hay là nó vọng tưởng ra. Còn
khi mà chúng ta đã điều khiển được nó rồi - cái tâm ta mà ta điều khiển được rồi
đó - thì ngồi ghế nó cũng có cái lợi. Có cái lợi ở chỗ là chúng ta tập tỉnh mà
nó không có bị ngủ.
Còn cái
điểm nữa là chúng tôi cũng xin góp thêm chút xíu nữa về vấn đề ngưng các hành
và tác ý.
(51:35) Thì
hồi nào đến giờ chúng tôi vẫn là ám thị nhắc nhở nhưng mà nó không có cái kết
quả, mà sau này khi Thầy nhắc chúng tôi là: "Tác ý cho mạnh! Ám thị cho mạnh!
Và ám thị cho cương quyết!" thì chúng tôi bắt đầu luyện tập cái cách mà ám
thị cương quyết này. Tức là ra lệnh, mà ra lệnh cho mạnh thì mới ngưng được các
hành.
Thì các
thầy cứ tưởng tượng rằng là cái phổi ta nó đang thở, các cái cơ trong cơ thể
chúng ta nó đang hoạt động, tim của chúng ta nó đang hoạt động mà bây giờ chúng
ta ra lệnh "Ngưng!" làm sao mà ngưng được?
Thành ra
phải có một cái sự tập trung cái năng lực tinh thần rất là mạnh. Thầy bảo là:
"Đừng có nói là “Hơi thở ngưng, các hành ngưng!” Đừng có ra lệnh vậy, phải
ra lệnh mạnh: “CÁC HÀNH NGƯNG! HƠI THỞ NGƯNG!”. Thì sau cái lệnh đó là tự động
nó tập trung vô cái tụ điểm liền.
Nếu các
thầy mà chưa có tập trung được cái tâm của mình vô tụ điểm thì cái sự ám thị đó
nó cũng không có kết quả. Cho nên sau khi ám thị rồi thì chúng ta bám cái lộ
trình hơi thở liền, là đưa hơi thở đi vào cái chỗ nhẹ, chậm nhẹ, chậm nhẹ, chậm
liền.
Thì bây
giờ muốn vô Tam Thiền thì nhẹ, chậm ở mức độ nào? Mà muốn vô Tứ Thiền - mặc dù
là chúng tôi chưa đạt tới Tứ Thiền nhưng mà chúng tôi cũng đã thấy cái bóng
dáng của Tứ Thiền.
Cho nên
là chúng ta đừng nghĩ rằng là đi một mạch từ Sơ Thiền cho tới Tứ Thiền liền
đâu. Không! Muốn vô Sơ Thiền thì chúng ta đi hơi thở nào để vô Sơ Thiền? Vô Sơ
Thiền được rồi, muốn vô Nhị Thiền thì chúng ta phải ra hơi thở lại. Ra hơi thở
lại chúng ta mới vô Nhị Thiền là thở nhẹ mà không Tầm, không có Tứ. Đang không
Tầm, không có Tứ, muốn có Tam Thiền thì chúng ta phải ra hơi thở lại.
Bởi vậy
cho nên Đức Phật mới bảo rằng là vô tới Diệt Thọ Định Tưởng thì cũng phải nương
hơi thở ở cái chỗ đó. Vô Tam Thiền rồi chúng ta muốn vô Tứ Thiền thì phải ra
hơi thở lại, tác ý ra: "Ra hơi thở lại!", đi ngay từ đầu rồi mới đi
vô lại - vô cái hơi thở đó.
Ví dụ như
vô Tam Thiền thì hơi thở nó chậm ở mức độ nào? Mà vô Tứ Thiền thì hơi thở nó chậm
ở mức độ nào, mà nhẹ ở mức độ nào? Hoặc cái tác ý mà ám thị cũng vậy. Nếu chúng
ta ám thị mạnh tức là nó bị động. Mà khi bắt đầu vô Tứ Thiền thì cái ám thị đó
nó phải nhẹ lại, nó nhẹ lại và nó chậm lại ở mức độ như thế nào để cho cái ý thức
nó ngưng.
(54:39) Thì
chúng tôi nói đến đây chúng tôi cũng xin nói một chút kinh nghiệm về vấn đề là
khi mà chúng tôi ngưng được cái ý thức thì tưởng nó cũng xen vô đấy. Vậy khi ý
thức mà nó không hoạt động thì tưởng nó phải hoạt động.
Thì chúng
tôi cũng đã gặp cái trường hợp là ý thức nó ngưng, tưởng nó xen vô, thấy cái
thân này nó bay lên, nó bay lên rồi nó hạ xuống, nó ngồi lại. Nó bay lên, nó lại
hạ xuống, nó ngồi lại, ba lần như vậy.
Nhưng mà
chúng tôi bình tĩnh, chúng tôi nói rằng là: "Đây là tưởng cho nên là ta
không theo nó, ta chỉ theo hơi thở thôi!" Cho nên nó phải ngưng.
Rồi thì
khi mà ý thức chúng tôi nó ngưng như vậy, chúng tôi trình cho Thầy liền, thì Thầy
nói là: "Đến cái lúc mà hễ ý thức nó ngưng thì tưởng nó hoạt động mạnh,
cho nên con phải xả tưởng". Thì xả tưởng là mới ở trong Tam Thiền - tức là
xả hỷ.
Các thầy
thấy nghe nói “xả hỷ” chớ chưa biết xả hỷ là xả cái gì. Xả hỷ tức là xả các trạng
thái tưởng. Mà các trạng thái tưởng thì gồm có sáu cái tưởng: thinh tưởng,
hương tưởng, vị tưởng, xúc tưởng, pháp tưởng, thì phải xả sạch sáu cái tưởng.
Cho nên: "Con phải xả sáu cái tưởng này, con đừng có theo nó và đừng có một
cái mầm mống gì về thần thông!"
(56:48) Chúng
tôi nghĩ rằng là nếu mà lúc mà cái ý thức của chúng tôi nó ngưng, mà chúng tôi
mống một cái gì là nó có cái đó. Chúng tôi mống một cái là: "Cái thân bay
lên!" là nó bay, mà chúng tôi mống một cái, nhớ tới cái gì là nó nhớ tới
cái đó.
Nhưng mà
đó là tưởng cho nên Thầy bảo: "Không có được đi vào con đường đó, tại vì
con đường đó tức là đi vào con đường định tưởng".
Thì như vậy
là chúng tôi thấy rằng là: Khi mà ngưng được ý thức thì chúng ta nhập vào bốn
cái định tưởng được.
Tôi hỏi
Thầy thì Thầy nói: "Nhập vô được, dễ dàng chớ không có khó gì! Nhưng mà nếu
mà bây giờ con nhập vô định tưởng, nó mất thì giờ. Cái thứ hai nữa là nhiều lúc
con đã vô đó rồi thì con mê rồi con không có ra được!" Do đó chúng tôi
không có dám vào.
Nhiều lúc
chúng tôi cũng có một cái khởi niệm trong đầu là vô thử coi bốn cái định tưởng
này nó ra làm sao. Bốn cái định tưởng tức là: Không Vô Biên Xứ, Thức Vô Biên Xứ,
Vô Sở Hữu Xứ và Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ.
Đó là
trong kinh nói và theo lời Thầy dạy, thì chúng tôi nghe vậy và chúng tôi biết vậy
nhưng mà chúng tôi không có dám vào. Tại vì vào là chúng tôi sợ bị nó mắc dính
vô đó rồi nó mất thì giờ.
Các quý
thầy rút cái kinh nghiệm của tôi để mà đi cho được nhanh. Chúng tôi đi chậm là
vì lý do thứ nhất là chúng ta bị lạc vào cái tưởng. Cái đi mà chậm nữa là chúng
ta bị lạc vào cái chỗ hôn trầm, thùy miên, vô ký.
Nếu mà
bây giờ mà cứ nằm mãi ở trong cái tưởng thì chúng ta cứ ở đó thôi, chớ nó đâu
có đi tiến vô sâu thêm được nữa! Muốn tiến sâu thêm được nữa thì phải ra hơi thở
để mà dẹp cái tưởng đi. Dẹp cái tưởng đi rồi chúng ta nương hơi thở thì chúng
ta mới là tịnh chỉ tiếp các hành cho nó ngưng hẳn hoàn toàn.
Tại vì
nói vậy chớ các hành nó ngưng rồi nó cũng sống lại, cái ý thức cũng vậy. Cái ý
thức của chúng ta nó ngưng, nhưng mà nó ngưng tới mức độ nào? Mà chúng ta đang
tập luyện thì - như tôi thì đến bây giờ là nó ngưng được cỡ hai tiếng, hai tiếng
rưỡi, ba tiếng là bắt đầu nó sống lại. Nó sống lại rồi mà bây giờ tôi muốn đi
tiếp thì phải tác ý cho nó ngưng tiếp tục.
Thì tại
vì tôi không được chuẩn bị cho nên là không ghi lại được nhiều, thì chỉ xin góp
một vài cái ý kiến đó để gọi là làm vui lòng thầy Thiện Thuận và theo sự cho
phép của Thầy!
Nam Mô Bổn
Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét