288- CÁC PHÁP MÔN THÊM THẮT KHÔNG LÀM CHỦ ĐƯỢC SINH TỬ
(53:26) Đó,
đó là những cái - một cái pháp môn mà nói về Tịnh Độ đó, chúng ta đủ biết là nó
như vậy rồi. Còn tất cả những cái pháp môn khác mà họ đặt ra biết bao nhiêu thứ.
Cũng như bây
giờ nghe Phật dạy Định Niệm Hơi Thở, họ chẳng biết Định Niệm Hơi Thở làm sao hết,
họ dám đặt ra hơi thở.
Rồi cái người
dạy hơi thở cũng chẳng biết hơi thở là cái gì ở trong thân của chúng ta nữa. Họ
chỉ biết rằng hơi thở là cái mạng sống của con người thôi chớ họ chả biết cái
hơi thở tu tập như thế nào đúng, như thế nào sai.
Cho nên người
ta mới đặt ra pháp an bang, rồi người ta mới đặt ra là sổ, tùy, chỉ, quán,
hoàn, tịnh. Rồi người ta thần thoại những cái chuyện vi diệu của một cái vị như
ngài Thiên Thai, ngài còn nằm mộng ngài đi lên cái cõi núi Linh Thứu Ngài dự
cái pháp hội Pháp Hoa của Đức Phật. Không phải là nằm mộng sao? Mà ông thầy nằm
mộng mà làm sao mà vượt qua được Tam Thiền? Nhị Thiền chưa xong nữa!
Thì thử hỏi
như ngài Hư Vân Hòa thượng, ngài còn thấy ngài - khi mà bị bắt giam ngài trong
khám, ngài bị hành hạ quá độ, đêm đó ngài mê man, ngài thấy ngài xuất hồn ngài
đi lên ở trên trời Đâu Suất, ngài gặp Đức Phật đang thuyết giảng kinh ở trên
đó, ngài xin thôi cho ngài ở trên đó, ở thế gian này quá khổ.
Đó là những
cái hiện tượng chiêm bao của ngài chớ đâu phải là cái thật có như vậy đâu! Mà
ngài Hư Vân Hòa thượng các thầy nghe cái lịch sử của ngài tu hành dữ tợn lắm chớ
đâu phải thường, thế mà ngài chẳng đi tới đâu hết.
Rồi các thầy
thấy như các tổ, như Hoàng Bá còn mộng, mộng thấy mẹ được mình sanh lên cõi trời.
Còn ngài Nam Tuyền thấy thần nhân mách bảo.
Tất cả những
cái này đều là hoàn toàn là còn mộng mị hết. Mà còn mộng mị thì Thầy nghĩ Nhị
Thiền chưa xong thì phải mộng mị chứ sao, đâu có làm sao mà dẹp được cái thứ
này được?
Cho nên làm
sao mà người ta phải phá được cái - tỉnh thức đến cái mức độ người ta không ngủ.
Mà người ta không ngủ mà thân người ta ngủ cho nên nó đâu có mỏi mệt. Vì tỉnh
thức cho nên nó không có mộng được, còn không tỉnh thức thì phải ngủ quên thì
phải mộng thôi.
Do mộng thì
thử hỏi cái sức độ của thiền sư tu đến cái mức độ nào mà còn mộng mà gọi mình
là triệt ngộ, gọi là Chánh Đẳng, Chánh Giác được, gọi là làm chủ sanh tử được?
Đủ bấy nhiêu đó chúng ta đủ biết rằng cái miệng lừa của họ, họ lừa chúng ta nhiều
quá rồi, gạt chúng ta tận cùng rồi.
Đem hết cuộc
đời chúng ta đã không lợi ích cho bản thân mình, mà không làm lợi ích cho người
nào được hết. Tối ngày cứ ngồi mà liên miên ở trong thất tu hành riết cuối cùng
rồi không lợi ích cho ai hết mà cuối cùng chẳng có đem lợi cho mình chút nào hết,
chừng chết cũng nhăn răng, méo miệng.
Người này
bưng bít người kia, người kia bưng bít người nọ, huyền thoại câu chuyện này,
huyền thoại câu chuyện kia để gạt người ta, để rồi ngồi không đó mà tính tiền,
tính bạc, kinh doanh những cái sự sống bằng mồ hôi nước mắt của kẻ khác. Phật
giáo thì phải ra cho đúng Phật giáo, Phật giáo gì mà không ra đúng gì hết!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét