287- MA TƯỞNG KHÔNG NHẬP ĐƯỢC KHI SỐNG TRONG Ý THỨC
(01:44:40) Trưởng
lão: Để tóm lược lại cái bài hỏa tẩu nhập ma, để tóm lược lại thì Thầy
thấy cái điều quan trọng của quý thầy, thì cái thứ nhất là quý thầy sẽ nhận được
cái ma tưởng của quý thầy ở cái thời gian nào.
Như Thầy đã
nói hồi nãy đó, là nó ở cái thời gian quá khứ, nó - cái ma tưởng nó nhập vô là
nó ở trong cái thời gian quá khứ và cái thời gian vị lai, còn cái thời gian hiện
tại là hoàn toàn là Ý Thức, không có Tưởng vô đó được. Nghĩa là Tưởng không hoạt
động trong hiện tại được. Đó là cái điều kiện thứ nhất.
Cái điều kiện
thứ hai là vì mình tu hơi thở, mà hơi thở là đối tượng của cái Ý Thức, nhưng
cái hơi thở nó có nhiều cấp độ: Chậm nhẹ, hoặc là có cái sự nối đuôi, hoặc là
có một cái sự lặn mất đi, hoặc là có cái cảm giác cái hơi thở nghe nó khinh
an… đó là những cái theo cái hơi thở mà chúng ta biết được.
Cái hơi thở
mà nó hoàn toàn nó thanh thản, nó thanh tịnh, thì cái hơi thở đúng của Ý Thức,
mà hơi thở có những cái trạng thái nào làm cho chúng ta thích thích ở trong đó,
đó là cái Tưởng.
Bởi vì cái
Tưởng - chẳng hạn bây giờ Thầy ví dụ cho thấy rõ: Mình chưa có ăn món đồ ăn đó,
mà mình nghe người ta nói ngon thì tức là mình tưởng ngon rồi. Đó là cái Tưởng
của mình đó, tưởng về đồ ăn.
Ở đây thì
mình thấy có cái sự thích ở trong cái hơi thở của mình, cái trạng thái mà khinh
an, thích thích, nó làm cho chúng ta thấy nó, do đó chúng ta khởi ra cái đó là
thiền định hay hoặc là này kia…
Lúc bấy giờ
thì nó không có vọng tưởng đâu, vì có vọng tưởng thì nó không có cái trạng thái
đó nhiều đâu. Nhưng mà cái người mà hết vọng tưởng rồi đó, hết Tầm rồi đó, thì
cái đó nó xảy ra nhiều lắm.
Bởi vì khi
mà hết Tầm tức là hết cái vọng tưởng tạp nạp đó, kêu là hết cái tưởng tạp nạp,
thì cái tưởng kia nó mới xuất hiện ra được. Còn nó tạp nạp nó cứ khởi nghĩ cái
này kia thì chắc chắn là cái tưởng đó không có, cái tưởng kia nó không xen vô
được.
(01:46:37) Mà
chính chúng ta thấy được như vậy là chúng ta biết - bây giờ ngồi đây mà vọng tưởng
khởi nghĩ thì chúng ta biết tưởng. Nó tưởng về cái gì? Quá khứ và vị lai, thì
đó là chúng ta biết ma.
Kế đó là
chúng ta nghe nó - hơi thở hoặc cái gì trong thân chúng ta hay cái hoạt động
trong thân chúng ta, hay là thân chúng ta nhúc nhích, nhúc nhích vầy mà chúng
ta nghe nó an lạc, đó là Tưởng rồi, cái đó gọi là Hành Tưởng đó.
Nó bắt cái
thân chúng ta nhúc nhích, nhúc nhích, hay hoặc là chúng ta chưa nhúc nhích mà cảm
giác cái nhúc nhích của nó đó, mà nó nghe có sự an lạc ở trong đó, thì cái đó
là Hành Tưởng rồi. Như vậy cũng là ma Tưởng nhập rồi đó.
Đó, cho những
cái hành động nào, tất cả trong thân của chúng ta mà có những cái thích thú,
thì điều đó là sai đạo, mà sai đạo tức là ma.
Đó thì hôm
nay Thầy tóm lại để quý thầy ngồi tu mà nhận ra được cái này, thì do đó mau mau
chúng ta trở về hơi thở mà đã ổn định bình thường, để lấy lại sự bình thường rồi
bắt đầu tiếp tục đi nữa thì Tưởng mất, có vậy thôi. Không có trở về cái hơi thở
nào được hết mà phải trở về hơi thở bình thường, vì đó là cái trạng thái sống của
Ý Thức chúng ta hằng ngày.
Còn bây giờ
chúng ta trở về hơi thở - bây giờ chậm nhẹ nữa - coi chừng Tưởng nó thêm nữa.
Đó quý thầy phải hiểu điều đó. Chỉ có trở về hơi thở bình thường, là bây giờ
hơi thở ba giây hay là bốn giây thì quý thầy cứ trở về hơi thở đó.
Cho nên cái
cơ bản mà Thầy dạy cho các thầy là phải nắm cho được cái hơi thở bình thường,
dù một năm, hai năm cũng phải tập cho được, để khi mà gặp trường hợp đó chúng
ta trở về cái hơi thở bình thường, thì cái cơ thể chúng ta nó hoạt động trở lại
bình thường rồi thì không có ma nhập nữa.
Cũng như bây
giờ mình đang ngồi vầy mình thở bình thường, có con ma nào nhập được mình
không? Phải không? Các con hiểu điều đó. Cho nên phải hiểu được cái chỗ này thì
chúng ta mới không có sợ Ngũ Ấm Ma, mà không có sợ hỏa tẩu nhập ma nữa.
Đến đây thì
Thầy xin dứt để chúng ta chuyển qua một cái bài khác, để mất nhiều thì giờ. Còn
có hai tháng nữa mà cái giáo án thì còn dài./.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét