Thứ Sáu, 12 tháng 1, 2024

296- DẸP BỎ THẾ GIỚI SIÊU HÌNH

 

296- DẸP BỎ THẾ GIỚI SIÊU HÌNH

(02:14:00) Thầy nguyện nhất định đem hết cuộc đời của mình, như vừa nãy Thầy nói, Thầy như một chiếc bè đã mục rồi, mà bây giờ chất chồng chất chở như thế này, thì cái bè nó sẽ dễ mau chìm, chớ không phải gì, mà ráng tu. Người nào ráng tu, Thầy nói thật sự ráng tu đúng, Thầy không bao giờ Thầy ngồi Thầy viết sách nữa.

Nghĩa là mà tu đúng rồi, trong một số quý sư, quý thầy đây thôi, mà tu đúng rồi, đúng lời Thầy dạy rồi, Thầy không bây giờ Thầy viết sách nữa. Ai hỏi Thầy thì Thầy viết vài ba chữ Thầy trả lời họ rồi Thầy đưa, chứ Thầy không giải thích dài dòng đâu. Thầy không nói nhiều dâu. Mà Thầy chăm sóc quý sư, quý thầy, để thắp lại ngọn đèn của Phật pháp. Còn quý sư, quý thầy mà tu vậy Thầy phải viết kinh sách. Tại sao?

Tại vì Thầy phải viết cái đạo đức con người. Dù như thế nào ít ra con người cũng phải có một cái đạo đức, còn không biết cái đạo đức thì làm sao được. Nhưng trước khi có đạo đức phải phá đi những cái mê tín, những cái sai những cái phi đạo đức của xã hội đang có. Cho nên kinh sách Thầy tại sao mà 4 tập mà đạo đức nhân bản, nhân quả mà Thầy không viết trước. Lẽ ra Thầy phải viết trước chứ gì.

Không, bởi vì đạo đức nhân quả nó là cái đạo lực công bằng, mà bây giờ xã hội nó không công bằng, nó không công bằng trong những cái thế giới siêu hình tưởng của người ta đẻ ra cái thế giới này, nó không công bằng, nó đẻ ra. Bao nhiêu tôn giáo đẻ ra những cái thế giới này, những cái sự việc này nó làm cho không công bằng của cái đạo đức, của nhân quả.

Mà bây giờ không phá vỡ, từ cái thần thông cho đến cái thế giới siêu hình, mà không phá vỡ những cái này, thì cái đạo đức mà nhân bản, nhân quả này ra đời không thể nào được, không thể tồn tại được. Buộc lòng Thầy phá sạch những cái này, đập sạch những cái này xuống, thì cái đạo đức này nó mới xây dựng cho con người có cái đạo đức, người ta không còn dựa lưng ở đâu để mà làm những cái chuyện phi đạo đức.

Còn bây giờ có cái thế giới siêu hình, họ dựa lưng vào thánh thần họ làm điều phi đạo đức. Họ cầu khẩn một cách phi đạo đức, họ làm ác họ không sợ vì có thánh thần phù hộ họ. Cho nên phải đập sạch cái thế giới siêu hình này đi, từ đó cái đạo đức nó mới ra đời, đó là cái điều kiện mà Thầy làm.

(02:16:20) Cho nên Thầy thấy các sư, các thầy mà tu hành sai, không có đúng thì Thầy quan sát lắm chứ, người nào mà đến đây tu Thầy cũng nhìn ngó hết chứ. Cho nên Thầy tập trung Thầy dồn vào cái chuyện là kinh sách để mà phá cái thế giới siêu hình, rồi đưa ra cái nên đạo đức. Rồi sau khi cái nền đạo đức xong thì Thầy đi. Thì như vậy dù sao đi nữa nó cũng là một tiếng chuông cảnh tỉnh ở trong cái thế gian này.

Còn quý sư, quý thầy mà tu đúng thầy không cần viết, mà thầy lo thầy hướng dẫn các sư. Các sư, các thầy sau này sẽ thay thế Thầy mà viết cái này. Bởi vì các sư, các thầy sẽ tu chứng đạo rồi, đã thấy rồi cũng như Thầy thấy rồi, thì cái nhiệm vụ ở đây không phải là Thầy là một người có tài viết sách kinh đâu, Thầy là người vô tài viết kinh sách.

Cho nên ngày xưa mà thầy Thông Huyễn tức là thầy Chân Quang đó, thì về đây là Thầy thấy có cái khả năng, có cái tài viết lách. Còn Thầy biết Thầy không phải con người có cái tài viết, làm thơ văn Thầy không có tài. Về cây bút Thầy không có tài viết nó đâu. Nhưng mà vì không có người Thầy mới viết thôi. Chứ còn thật sự ra nếu mà có người thì Thầy sẽ truyền cái hiểu biết của mình qua cái người đó để cho họ mượn cái cây bút họ làm.

Cho nên cái sự tu hành, mà quý thầy tu đúng thì Thầy biết rằng đạo đức nhân bản ngày mai nó sẽ còn. Là do quý thầy, trong quý thầy có nhiều người có tài viết lách. Nhưng mà khi tu xong rồi quý thầy viết rất hay. Còn Thầy không có tài năng về cái vấn đề viết lách đâu. Thầy viết được cái thế giới siêu hình như thế nào mà các thầy đọc kinh sách Thầy, nói rất nhiều cái thế giới siêu hình, mà người ta không hiểu nổi nữa.

Thế mà Thầy dùng đủ cái ngôn từ, đủ cái từ để mà diễn tả. Thật sự ra cái trí hữu hạn của con người rất khó hiểu về vấn đề, nhưng Thầy cố gắng. Mặc dù nó mường tượng một chút xíu để mà họ nhận ra cho được. Cho nên vì vậy mà thầy quyết định là Thầy sẽ đập phá thế giới siêu hình thật sạch, và những cái thần thông này thật sạch.

(02:18:49) Cho nên vì vậy mà hễ mỗi chút, thí dụ như thầy Thông Vân mà thầy bệnh như vậy, Thầy dùng cái nội lực của Thầy mà Thầy trị bệnh cho thầy Thông Vân thì hết ngay liền chứ không phải không hết đâu. Nhưng mà trái với cái luật nhân quả, không đúng cách. Làm như vậy để lòe cái thần thông của mình đối với người ta.

Bây giờ nó nhẹ nhàng thì hóa giải giúp dùm, mà nó nặng thì mình cứ giải quyết theo cái nhân quả của nó, chứ không có gì. Mà may là còn sớm chứ chưa có đến nỗi quá tệ. Chứ còn nếu mà để chừng đôi ba ngày, thì nó sẽ quá tệ. Bởi vì càng trễ thì nó lại, nó gây cái ảnh hưởng trong cái thần kinh, nó thành cái nếp quen, cho nên bây giờ nó khó mà có thể giải trừ ra. Còn nó sớm chừng nào tốt chừng ấy.

Khi mà một người người ta vừa rối loạn thì mình phục hồi, mà dùng cái nội lực của mình nó giải quyết rất dễ. Như hồi nãy Thầy nói, cỡ sức mà Thầy không có giải quyết cho thầy Thông Vân, thì hôm nay chưa tỉnh, còn điên. Thuốc thang nó rất khó chứ không phải dễ đối với thần kinh thì, chớ không phải dễ. Cho nên vì vậy mà các sư, các thầy lấy cái gương đó mà ráng mà tu.

Chừng nào mà Thầy thấy được trong chúng này tu đúng thì bữa nay mà Thầy đi thất này, ngày mai Thầy đi thất khác Thầy thăm viếng các sư Thầy đi lại đó, Thầy không lo viết kinh sách nữa là Thầy dẫn các sư, các thầy đi tới nơi, tới chốn. Cho nên phải ráng mà tu tập. Còn nếu mà thấy mình tu không nổi thì các sư, các thầy xin Thầy về: “Bây giờ con thấy cái khả năng của con chưa được, con phải về một thời gian chừng nào con thấy được, con sẽ lại”.

(02:20:48) Vậy là Thầy cũng đỡ, mà các sư, các thầy cũng đỡ là vì mình không có nợ đàn na thí chủ. Cái gì mình phải thành thật với mình, để mình biết được mình, rồi ngày nào đó có duyên thầy trò sẽ gặp nhau, nỗ lực. Bây giờ con thấy bây giờ, cái tình cảm của con nó đoạn dứt được, nó không bị ức chế. Hoặc là cái hoàn cảnh của con bây giờ nó bị ức chế, bây giờ trở lại xin Thầy giúp con. Con sẽ tu đúng những lời Thầy dạy.

Còn bây giờ tình cảm của con như vậy, nó tu chưa có được. Bây giờ ngồi lại yên lặng một mình, con không nói chuyện với ai hết, thì bắt đầu nó cứ bật ra. Hoặc là cái thân con nó sinh ra bệnh này, bệnh kia, nó làm con không có ngồi yên được, mà cái sức chịu đựng của con bây giờ nó chưa có đủ sức. Xin Thầy cho con ra một thời gian, rồi con sống mọi mặt đó rồi con quán xét, cho đến khi nào con thấy được con sẽ trở lại, thì trở vào xin Thầy giúp đỡ cho con đi đến nơi, đến chốn, thì Thầy sẵn sàng mà nó không mất thì giờ.

(02:22:01) Còn không mấy quý sư ở đây sống nó khổ, mà rốt cuộc rồi nó không có giải quyết được gì. Mục đích của Thầy ở đây là mong quý thầy vô tu không, người nào cũng vậy, nghĩa là càng tu bấy nhiêu. Thí dụ như, tại sao chú Nhu mà Thầy giao cho chú Nhu trong một buổi sáng, trong buổi trưa ăn cơm rồi chú đi photo Thầy mấy tờ. Mọi lần thì Thầy để nhiều, nhưng mà Thầy thấy để nhiều thì chú phải photo hết nhiều mất thì giờ. Và đồng thời cái sự tu của chú cần, chú giúp Thầy chỉ chốc.

Còn tại sao sư Phước Nhẫn, mà thầy không giao? Là tại vì Thầy định Thầy gặp sư Phước Nhẫn, Thầy hóa giải cho một số điều kiện để giúp cho sư. Rồi bắt đầu từ đó Thầy sẽ giao cho sư Phước Nhẫn nhưng cái gì. Nhưng mà cái việc làm đó, Thầy khi mà Thầy nghĩ rằng cái máy của bác sĩ Trí, cái máy photo cuả bác sĩ Trí được phục hồi lại, nó chạy tốt được, thì thầy sẽ gặp sư Phước Nhẫn, Thầy bàn sắp xếp công việc.

Nhưng cái máy chưa có phục hồi lại được, vì bị hư, chưa phục hồi lại được. Cho nên nó còn có cái máy đó, nhỏ, cho nên thầy mới giao cho chú Nhu. Buổi trưa chú ăn cơm rồi, thì thay vì chú đi kinh hành chú phá cái ngủ của chú, chú không ngủ, thì Thầy giao chú photo để chú không có buồn ngủ, nó dễ hơn là cái đi kinh hành.

Mình làm công việc bắt buộc mình phải tập trung vào công việc, thì coi như là cố gắng làm công việc đó để cho nó hoàn chỉnh được cái nhiệm vụ Thầy giao, thì nó làm cho tâm mình nó thanh thản, và trong khi mình trở về mình tu mình thấy nó nhẹ nhàng hơn, là trong khi đó mình nghỉ, thay vì mình nghỉ thì mình lại đi kinh hành, mình không ngủ trưa mình đi kinh hành thì có cái sự tập trung tu trong đó.

Còn bây giờ, Thầy giao chú Nhu, chú tập trung trong việc làm thì cái sự tu của chú xả ra được, chú tập trung trong việc làm. Cho nên tập trung việc làm rồi coi như là nghỉ ngơi đó, nghỉ ngơi cái việc tu. Cho nên vì vậy mà trở lại tu, thì nghe nó dễ chịu, dễ dàng hơn. Đó là cách thức mà Thầy dạy cho chú Nhu. Thì ở đây, cái người nào mà Thầy thấy trợ giúp ở cái góc độ nào Thầy trợ giúp cho, tùy theo cái khả năng. Thì Thầy cũng lượng theo cái sức của các sư, các thầy.

(02:24:26) Còn sư Phước Nhẫn thì Thầy rất thương sư, cho nên Thầy nghĩ rằng, cái thời gian này Thầy thấy sư ốm ốm, mà gầy, chút chút vậy. Nhưng mà Thầy nói để hôm nào Thầy đến Thầy thăm coi cái sức khỏe ra sao. Vì từ hôm đó tới nay thì nhờ bác sĩ Trí giúp đỡ sư, mà còn biết cái cơ thể của sư như thế nào. Người sư thì nó đã có bệnh sẵn rồi chứ không phải là không bệnh. Nhưng mà nhờ một cái tinh thần quyết tu đó, cho nên mặc dù là có bị động nhưng nó vẫn có cái sự cố gắng của nó. Thì Thầy cũng rất đáng thương Thầy sẽ giúp đỡ.

Còn sư Từ, thì Thầy thấy sư cũng quyết tu lắm, nhưng mà có cái điều kiện, là chưa có thuận tiện để mà giúp. Cho nên hôm nay nhân cái dịp này, thì Thầy nói chung chung để cho các sư ráng cố gắng. Còn sư Thiện thì mới vào đây, cho nên những cái sai mà ở trong này, thì hôm nay sư Thiện có cái duyên về đây được nghe những cái buổi này. Cho nên vì vậy những cái mà có thể thưa hỏi Thầy cặn kẽ hơn, để sau khi mà bắt tay vào tu, thì sư Thiện sẽ tu đúng cách.

Và cuối cùng thì, các thầy, các sư ở phía sau, khi được ở trong này, thì sau cái thời gian trong cái buổi hôm nay mà nghe Thầy nói chuyện, thì sau đó về chúng ta phải chuẩn bị lại tu tập đúng cách. Cái gì không hiểu thì hãy thưa hỏi. Mình đi tìm về mục đích giải thoát, đi tìm về mục đích ly dục ly ác pháp, chứ không phải đi tìm về cái sự hiểu biết nữa, mà đi tìm cái sự giải thoát, làm chủ sinh, già, bệnh, chết.

(02:26:27) Thì các sư, các thầy hãy cần hỏi, thưa hỏi kỹ, cách thức tu như thế nào, thế nào, để cho nó rõ ràng, cụ thể. Bây giờ phải tu cái gì, mà tu trong thời gian này mấy ngày, tu cái pháp này bao lâu. Phải không? Để cho Thầy xác định cho cái sự tu đó. Nếu mà sự tu đó trong thời gian 7 ngày chưa xong, thì Thầy sẽ xác định thêm cho cái thời gian tu, rồi tu tập trong thời gian nữa mà chưa xong, Thầy sẽ cho thêm thời gian nữa. Chừng nào nó sung mãn được cái pháp hành đó, xong rồi thì Thầy dạy tiếp tục. Có hiểu vậy không?

Bởi vì mình chưa có sung mãn nó, mình chưa có đầy đủ nó, mình tiến tu qua, mình đừng có nghĩ mình đầy đủ. Chỉ có Thầy xác định đầy đủ hay là không đầy đủ mà thôi. Giờ Thầy nói bây giờ chưa được, tiếp tục tu cái này thêm, phải không? Phải tập cho đúng như vậy vậy, phải làm sao, đi kinh hành như thế nào, làm sao, ráng cố gắng mà tập.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

664- KINH ĐỊA TẠNG

  664- KINH ĐỊA TẠNG (01:23:39)  Phật tử  7: Kính bạch Thầy! Con xin hỏi, khi thân người vừa mới mất thì sẽ thác sanh vào một cõi lành hoặc ...